Editor: Nguyetmai
Trong lòng An Đóa Đóa đang rất vui vẻ. Cô bé tưởng tượng Tần Tiêu sẽ đi về phía mình với dáng vẻ thế nào, biểu cảm ra sao khi đặt quà vào tay cô bé.
Lúc An Đóa Đóa đang cười ngây ngô thì Tần Tiêu đã nhấc chân lên, chậm rãi đi về phía bên này.
Đợi đến khi Tần Tiêu đi đến trước mặt An Đóa Đóa, An Đóa Đóa cười thật tươi, đưa tay chuẩn bị nhận quà của Tần Tiêu.
Chỉ là khi Tần Tiêu đi đến trước mặt An Đóa Đóa thì bước chân không hề ngừng lại, mà vượt qua cô bé, bước đến ngay trước Hạ Lâm.
Đặt món quà vào tay Hạ Lâm.
An Đóa Đóa ngây người, nụ cười cũng dần cứng ngắc.
Tay của cô bé cứ thế duỗi giữa không trung, trông như một tên hề ngu ngốc vậy.
Hạ Lâm thấy khó hiểu. Cô bé mơ màng nhìn Tần Tiêu.
"Đây là… cho em à?"
Theo lý thuyết, hôm qua cô bé đã làm Tần Tiêu khó xử, thậm chí còn tức giận, nên đã đi chơi cùng với mấy bạn An Đóa Đóa và Quý U. Đáng lẽ cậu bé không nên tặng quà cho Hạ Lâm mới phải!
Thật ra không phải tất cả những đứa trẻ đều ghi thù. Tần Tiêu là người mau giận mà cũng mau quên.
So với An Đóa Đóa thì cậu bé vẫn thích Hạ Lâm hơn.
Advertisement / Quảng cáo
Tần Tiêu gật đầu, hơi ngượng ngùng nói: "Mẹ nói quà là phải tặng cho người mình muốn tặng. Anh muốn tặng cho em."
Hạ Lâm mấp máy môi: "Em cảm ơn."
Hạ Lâm cũng không muốn nhận món quà này bởi vì cô bé đã nhìn thấy ánh mắt ghen ghét của An Đóa Đóa khi cô bé nhận lấy món quà này.
...
Chương trình truyền hình thực tế đã được quay xong. Ngọc Mạn Nhu dẫn Hạ Lâm và Tiểu Miêu Miêu đi thu dọn hành lý, mua vé máy bay về thành phố S.
Hai ba con Hạ Lê Hân và Hạ Kỳ bên kia cũng mua vé máy bay về cùng một chuyến với Ngọc Mạn Nhu.
Không ngoài dự đoán, năm người gặp nhau trên máy bay.
Sau khi về thành phố S, cuộc sống đã trở lại theo quỹ đạo ban đầu mà nó vốn có.
Hạ Lê Hân và Ngọc Mạn Nhu luôn luôn bận rộn, bay đi bay về liên tục, còn thím Nghiêm thì quay lại với sinh hoạt hằng ngày của hai cô bé.
Còn về phía Hạ Kỳ, cậu cũng đã chuyển từ ký túc xá về nhà ở. Cậu vẫn như trước đây, buổi trưa và buổi tối mỗi ngày đều sẽ về nhà ăn cơm cùng Tiểu Miêu Miêu, cũng không đến lớp tự học buổi tối.
Dù sao mỗi lần thi cậu đều đứng nhất cả khối, hiệu trưởng và chủ nhiệm lớp cũng không có gì để nói.
Điều khác biệt duy nhất là hai cô bé sắp phải đi mẫu giáo.
...
Advertisement / Quảng cáo
Hạ Kỳ đã đặc biệt xin nghỉ học vào ngày hai cô bé đi nhà trẻ.
Cậu bế Tiểu Miêu Miêu, còn thím Nghiêm bế Hạ Lâm đi học.
Tiểu Miêu Miêu trong lòng Hạ Kỳ đeo một chiếc ba lô có hình con chuột Mickey màu hồng trên lưng, cái đầu nhỏ không ngừng ngó nghiêng xung quanh. Cô bé tò mò nhìn Hạ Kỳ: "Thất cách cách, chúng ta phải đi học sao?"
Tiểu Miêu Miêu và Hạ Kỳ đã ăn ý với nhau theo một cách nào đó, trong trường gọi cậu là Thất cách cách, ở nhà gọi là ôn ã.
Hôm nay lúc cô bé thức giấc, ôn ã đã nói rằng cô bé phải đi học. Cô bé vẫn tưởng là trường học như lúc đầu, không ngờ ngôi trường lần này nhìn rất thú vị.
Trên vách tường của Trường mẫu giáo Anh Xán đầy hình vẽ của đủ các nhân vật phim hoạt hình. Trong sân còn có các loại đồ chơi như cầu trượt, bập bênh...
Tiểu Miêu Miêu không muốn đợi lâu thêm nữa mà muốn lao xuống chơi ngay.
Sau khi bước vào cổng trường thì ngay lập tức có cô giáo đến đón Hạ Lâm và Tiểu Miêu Miêu.
Hạ Lâm ngoan ngoãn nắm tay cô giáo, còn Tiểu Miêu Miêu lại ôm chân Hạ Kỳ không chịu buông tay.
Đôi mắt to đen láy nhìn Hạ Kỳ: "Thất cách cách, ăn hông đi học cùng em sao*?"
(*) Thất cách cách, anh không đi học cùng em sao?
Hạ Kỳ nhẹ nhàng gỡ tay Tiểu Miêu Miêu ra, ngồi thấp xuống, ngang tầm với ánh mắt của Tiểu Miêu Miêu, bàn tay to vuốt đầu cô bé, chỉ về phía tòa nhà ngoài cửa sổ, nói:
"Ôn ã học ở trong tòa nhà phía ngoài kia. Miêu Miêu nhìn ra cửa sổ thì có thể thấy anh ngay lập tức."