Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Editor: Nguyetmai

Tiểu Miêu Miêu nhắm mắt, không trả lời câu hỏi của Hạ Kỳ.

Hạ Kỳ nhíu mày, đôi mắt đen lóe lên.

Cậu ôm Tiểu Miêu Miêu chậm rãi đứng lên, bước từng bước dài đi về phía giường lớn.

Lúc đến bên giường Hạ Kỳ xoay người đặt Tiểu Miêu Miêu lên gối, đắp chăn kín cho cô bé.

"Miêu Miêu ngủ tiếp đi, anh xuống dưới nhà trước."

Hạ Kỳ nói rồi đứng dậy, hai tay đút túi quần, giả vờ như muốn rời khỏi.

Tiểu Miêu Miêu đang nhắm mắt nhưng tai vẫn luôn nghe những động tĩnh bên này.

Nghe thấy Hạ Kỳ muốn đi thì mắt cô bé mới ti hí mở ra.

Lúc nhìn thấy bóng dáng Hạ Kỳ đang đi ra ngoài, Tiểu Miêu Miêu mới vội vàng xoay người đứng dậy khỏi giường, bàn tay nhỏ trắng nõn tức giận chỉ về phía cậu: "Thất cách cách, anh dám đi lên phía trước một bước nữa xem."

Hạ Kỳ nghe giọng nói tức giận sau lưng, cong môi cười một tiếng, quả nhiên dừng bước chân.


Lúc Hạ Kỳ xoay người, nụ cười trên khóe môi đã không còn, vẻ mặt cực kỳ khó hiểu mà nhìn Tiểu Miêu Miêu: "Miêu Miêu, không phải em đang ngủ sao?"

Tiểu Miêu Miêu chẳng thèm để ý đến câu hỏi của Hạ Kỳ, thở phì phò hỏi: "Có phải anh muốn đi, không cần Miêu Miêu nữa rồi không?"

"Không có!" Hạ Kỳ nhún vai.

Tiểu Miêu Miêu không tin: "Vậy bây giờ anh muốn đi đâu?"

"Xuống nhà lấy sữa chua cho em uống."

Tiểu Miêu Miêu: "…"

...

Tiểu Miêu Miêu bị Hạ Kỳ ôm xuống dưới nhà, mặt xị xuống, chẳng có lấy một chút khí thế nào.

Nếu cô bé không biết mình bị Hạ Kỳ lừa thì quả thật là phí công lớn được đến năm tuổi.

Hạ Kỳ nhéo chóp mũi Tiểu Miêu Miêu, bỏ sữa chua vào ba lô cho cô bé, sau đó đeo ba lô lên cánh tay, ôm Tiểu Miêu Miêu đi học.

Khác những người bạn mỗi khi đi học đều buồn bực kia, mỗi ngày khi Tiểu Miêu Miêu đi học đều cực kỳ vui vẻ.


Vì tính tình hòa đồng của Tiểu Miêu Miêu nên cô bé đã quen với không ít bạn bè trong trường.

Mỗi khi nhìn thấy gương mặt hưng phấn của cô bé khi nhắc đến những người bạn học kia, sắc mặt Hạ Kỳ còn khó coi hơn khỉ ăn ớt.

Cuộc sống của anh chỉ có mỗi mình Tiểu Miêu Miêu, nhưng Tiểu Miêu Miêu lại có rất nhiều người.

...

"Chào buổi sáng Miêu Miêu, chào buổi sáng anh trai Miêu Miêu."

Hạ Kỳ vừa mới ôm Tiểu Miêu Miêu vào trường, còn chưa đến phòng học thì đã nghe thấy giọng nói trong trẻo của bọn trẻ truyền ra từ bên trong.

"Chào buổi sáng."

Gương mặt nhỏ, bầu bĩnh của Tiểu Miêu Miêu nở nụ cười xán lạn, hoàn toàn khác với dáng vẻ bực bội với Hạ Kỳ trong xe ban nãy.

Mặt mày Hạ Kỳ xanh lét, nét mặt không đổi, khẽ gật đầu với bọn trẻ xem như câu trả lời.

"Anh trai Miêu Miêu cứ giao Tiểu Miêu Miêu cho cô đi!"

Giáo viên lớp Tiểu Miêu Miêu nói với Hạ Kỳ.

Hạ Kỳ là thiếu niên đẹp trai, tao nhã nhất mà cô từng gặp, còn có khí chất trầm ổn mà người trưởng thành mới có. Cả người toát ra thần thái khiến cho giọng điệu của giáo viên không tự chủ được mà nhỏ xuống.

Hạ Kỳ đặt Tiểu Miêu Miêu xuống đất, đưa ba lô trong tay cho giáo viên, nghe thấy giáo viên chậm rãi nói: "Anh Miêu Miêu này, sắp đến Tết Đoan ngọ rồi, trường học có tổ chức hoạt động gói bánh ú cho phụ huynh và học sinh vào thứ bảy tuần này. Em về nhớ nói với mẹ của các em một tiếng để chị ấy nhớ đến nhé!"

Tiểu Miêu Miêu thường gọi Hạ Kỳ là "Thất cách cách", hơn nữa Hạ Kỳ là người đưa đón Tiểu Miêu Miêu đến trường mỗi ngày nên dù là giáo viên hay các bạn học đều xem Hạ Kỳ là anh trai ruột của Tiểu Miêu Miêu.

Hạ Kỳ biết mọi người hiểu lầm quan hệ của cậu và Tiểu Miêu Miêu nhưng cậu lại rất keo kiệt nước bọt để giải thích với người khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận