Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Editor: Nguyetmai

Để khẳng định bản thân không bị ảo giác, Hoàng Lệ Lệ lại nhìn về phía Hạ Lâm bên cạnh.

"Lâm Lâm, có phải ban nãy Miêu Miêu đã gọi Hạ Kỳ là ôn ã không?"

Hạ Lâm gật đầu: "Vâng!"

"Đấy, chị nói có sai đâu!" Hoàng Lệ Lệ hỏi: "Chẳng phải em gọi Hạ Kỳ là Thất cách cách ư, sao giờ lại bắt đầu gọi ôn ã rồi?"

Hơn nữa, cô nàng cứ cảm thấy, ôn ã... có vẻ hơi thân mật quá...

"Thất cách cách chính là ôn ã, ôn ã chính là Thất cách cách."

Tiểu Miêu Miêu vừa nhai bim bim khoai tây vừa trả lời. Ban nãy, Thất cách cách đã ném được bóng vào rổ, nên tâm trạng của Tiểu Miêu Miêu hiện giờ rất tốt.

Hoàng Lệ Lệ: "..."


Hạ Lâm rất tốt bụng mà giải thích rằng: "Trước khi đi mẫu giáo, Tiểu Miêu Miêu vẫn luôn gọi anh trai em là ôn ã. Nhưng sau đó, anh trai em lo lắng cách xưng hô này sẽ gây ra nhiều phiền phức cho Tiểu Miêu Miêu, thế nên mới bảo cậu ấy đổi gọi là Thất cách cách."

Thật ra là anh Kỳ, nhưng "chất độc" Hoàn Châu Cách Cách trong người Tiểu Miêu Miêu vẫn chưa tan bớt, cứ cố chấp gọi là Thất cách cách. Ai ngờ, ông anh trai nhà mình nuông chiều cô nhóc này quá, không hề để bụng chuyện mình có một biệt danh của con gái.

"Được rồi!"

"Vậy anh trai em và Tiểu Miêu Miêu sao lại trở thành một cặp vậy?"

Trong lòng mỗi người con gái đều ngự trị một "tính cách hóng hớt", Hoàng Lệ Lệ cũng không ngoại lệ. Cô nàng rất tò mò, người lạnh lùng như Hạ Kỳ sao lại trở thành người yêu của Tiểu Miêu Miêu.

Hạ Lâm nhún vai: "Lúc ấy em còn nhỏ, cụ thể thế nào thì em cũng không rõ lắm."

Dù sao thì cô bé còn nhỏ hơn cả Tiểu Miêu Miêu. Từ khi cô bé bắt đầu hiểu chuyện tới giờ, đã biết rằng Tiểu Miêu Miêu là bạn gái, và cũng là vợ chưa cưới của ông anh trai nhà mình.

"Có điều, nghe mẹ em kể, hình như là bởi vì anh trai em và Miêu Kỳ Phong là bạn thân từ thuở bé. Một hôm, Miêu Kỳ Phong dẫn anh trai em đi tham gia tiệc mừng một trăm ngày của cháu gái anh ấy. Lúc đó, cháu gái anh Phong khóc khủng khiếp lắm, dỗ thế nào cũng không chịu nín, vậy mà anh trai em vừa bế lên, chị ấy lập tức ngừng khóc luôn."

"Cháu gái của Miêu Kỳ Phong chính là Tiểu Miêu Miêu?"


"Vâng!"

Khóe miệng Hoàng Lệ Lệ khẽ run rẩy, hóa ra hai người đã tùy tiện quyết định chuyện đại sự cả đời như vậy.

"Từ đó về sau, Tiểu Miêu Miêu liền dính lấy anh trai em, vừa khéo anh trai em cũng hết mực yêu quý Tiểu Miêu Miêu. Sau rồi đưa cho Tiểu Miêu Miêu một tín vật đính ước, nói rằng sau này lớn lên sẽ cưới Tiểu Miêu Miêu, cứ như vậy mà chị ấy trở thành người của anh trai em."

Hoàng Lệ Lệ: "Cho nên, Tiểu Miêu Miêu là do anh trai em một tay nuôi nấng, chăm sóc đến lớn?"

"Cũng gần như vậy." Hạ Lâm nói: "Nghe mẹ em kể, Tiểu Miêu Miêu lúc ấy chỉ bám lấy anh trai em, ngoại trừ anh trai em ra, ai cũng không cho bế. Lúc anh trai em học tiểu học, Tiểu Miêu Miêu còn đi học theo nữa."

Hạ Kỳ lúc ấy đúng là vừa làm mẹ, vừa làm ba.

Hoàng Lệ Lệ gật đầu, nhìn thiếu niên đang đánh bóng rổ dưới sân, trên gương mặt không giấu được sự thán phục. Cô nàng thật sự không thể tưởng tượng nổi, một thiếu niên cao ngạo, lạnh lùng như cậu, lại cam tâm tình nguyện làm nhiều việc vì một cô gái như vậy.

Hoàng Lệ Lệ lại nhìn sang Tiểu Miêu Miêu ngây thơ đáng yêu, đáy lòng dâng lên một cảm giác hâm mộ. Chắc chắn kiếp trước Tiểu Miêu Miêu đã cứu cả dải ngân hà, nên giờ mới có được một anh chồng chưa cưới một lòng một dạ như thế.

Sao cô nàng lại không thể gặp được thiếu niên như vậy chứ?

"Tiểu Miêu Miêu thật hạnh phúc." Hoàng Lệ Lệ cảm thán.

Hạ Lâm nói: "Anh Trì là một người không tồi, chị Lệ Lệ cũng sẽ rất hạnh phúc."

Lúc Hoàng Lệ Lệ nghĩ đến Trì Húc, khóe miệng khẽ cong lên tạo thành một nụ cười tuy khó nhận ra nhưng lại rất ngọt ngào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận