Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Editor: Nguyetmai

Tiểu Miêu Miêu còn không biết là Hạ Kỳ đã trang điểm cho mình, còn đang định nắm tay Ngọc Mạn Nhu đi ra ngoài.

"Mẹ Ngọc, chúng ta đi tìm Thất cách cách đi."

Ngọc Mạn Nhu kéo giật Tiểu Miêu Miêu lại. Cô nhóc ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn Ngọc Mạn Nhu: "Sao không đi ạ?"

"À…"

Ngọc Mạn Nhu viện một cái cớ: "Ờm, miệng con có dính nước miếng, chúng ta đi rửa mặt đi."

"Vậy ạ?"

Tiểu Miêu Miêu bán tín bán nghi nhìn Ngọc Mạn Nhu, Ngọc Mạn Nhu nói dối không chớp mắt: "Đúng vậy."

Tiểu Miêu Miêu định đưa tay lên lau "nước miếng" trên khóe miệng theo bản năng, nhưng vừa nâng tay lên thì lại bị Ngọc Mạn Nhu bắt lại.

"Đừng chùi."


Giọng Ngọc Mạn Nhu khá lớn, Tiểu Miêu Miêu ngạc nhiên nhìn cô thì cô liền giả vờ ho khan một tiếng: "Miêu Miêu, con còn chưa rửa tay, vẫn còn có vi khuẩn, không được đưa lên miệng."

Tiểu Miêu Miêu cúi đầu nhìn tay mình, đúng là tay cô bé đang rất bẩn. Tiểu Miêu Miêu bỏ tay xuống, đi theo Ngọc Mạn Nhu vào rửa mặt.

Sau khi rửa sạch mớ hỗn độn trên mặt đi, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu ngày nào đã trở lại.

"Miêu Miêu."

Giọng nói trầm thấp, còn hơi khàn khàn của thiếu niên vang lên ở ngoài cửa. Tiểu Miêu Miêu vừa nghe thấy giọng Hạ Kỳ liền quên chuyện rửa mặt, vội vàng chạy đi.

Đến khi Ngọc Mạn Nhu quay người lại, đưa khăn lau mặt cho Tiểu Miêu Miêu thì đã chẳng thấy bóng dáng cô bé đâu nữa.

Vừa nãy Hạ Kỳ cũng không đi xa, mà chỉ đi xuống mua đồ ăn khuya cho cô bé mà thôi. Vừa vào phòng, cậu liền phát hiện trên giường nhỏ trong phòng chỉ còn chiếc chăn không, còn người lại biến đi đâu mất.

Hạ Kỳ đặt túi đồ lên bàn, gọi thử hai tiếng: "Miêu Miêu."

"Miêu…"


Còn chưa gọi xong câu dở thì cậu đã thấy một thân hình nhỏ nhắn, trên người còn thơm mùi sữa nhào vào lòng mình. Tiểu Miêu Miêu chạy đến lao vào người, khiến Hạ Kỳ không đứng vững mà lùi lại về phía sau vài bước. Khi đứng vững được thì cậu lại nghe thấy giọng nói nũng nịu vang lên.

"Thất cách cách, anh đi đâu vậy?"

Tiểu Miêu Miêu ôm chặt lấy eo của Hạ Kỳ, khuôn mặt nhỏ nhắn lưu luyến cọ cọ vào áo sơ mi trắng của cậu: "Miêu Miêu không thấy anh nên lo lắm, lần sau anh không được bỏ lại Miêu Miêu một mình trong phòng để tự ra ngoài chơi một mình đấy."

Nghe thấy mấy câu trách móc của Tiểu Miêu Miêu, Hạ Kỳ mỉm cười, cúi người xuống, ôm cô bé ngồi lên ghế sofa: "Thất cách cách không ra ngoài chơi."

"Vậy anh đi đâu thế?" Tiểu Miêu Miêu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Hạ Kỳ.

Nhìn khuôn mặt sạch sẽ, tinh khôi như một đóa hoa sen mới nở của Tiểu Miêu Miêu làm Hạ Kỳ không nhịn được mà đưa tay ra nhéo nhẹ: "Anh mua pizza em thích ăn nhất về đấy."

Mặt Tiểu Miêu Miêu bị Hạ Kỳ nhéo hơi đau. Cô bé chau mày lại, định đẩy ra, nhưng sau đó lại nghe thấy cậu bảo đã mua pizza mình thích ăn nhất nên liền quên đi cảm giác đau đớn trên mặt.

Tiểu Miêu Miêu nhìn Hạ Kỳ với ánh mắt mong chờ: "Thất cách cách, pizza của em đâu?"

Hạ Kỳ nhìn vào khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ với ánh mắt đăm chiêu, không đáp lời cô mà hỏi ngược lại: "Ai rửa mặt cho em thế?"

"Mẹ Ngọc."

Bây giờ trong đầu Tiểu Miêu Miêu toàn là pizza, cô không nghĩ gì mà đáp luôn.

Hạ Kỳ quay đầu lại liền thấy Ngọc Mạn Nhu đang khoanh tay đứng cạnh cửa ra vào nhà vệ sinh, dựa người vào khung cửa, mỉm cười âu yếm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận