Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Editor: Nguyetmai

"Phần thưởng gì?"

Lời nói của cậu vừa thoát ra khỏi miệng thì bỗng có thêm một thứ gì đó mềm mềm như thạch hoa quả. Cậu ngạc nhiên mở to mắt, cuối cùng lại đối diện với đôi mắt đen láy, ranh mãnh của Tiểu Miêu Miêu.

Thời gian của nụ hôn này rất ngắn, chỉ vừa chạm nhẹ một cái là Tiểu Miêu Miêu đã rời khỏi ngay. Trên môi vẫn còn cảm giác ấm áp sót lại của môi cô bé. Hạ Kỳ như bị ma xui quỷ khiến duỗi ngón tay chạm vào nơi vừa mới được Tiểu Miêu Miêu hôn. Dường như cậu còn có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ của môi Tiểu Miêu Miêu.

Tiểu Miêu Miêu nghiêng đầu, bước đến trước mặt Hạ Kỳ, nhướn mày hỏi: "Thất cách cách, anh có hài lòng với phần thưởng này không?"

Hạ Kỳ tối sầm mặt mũi.



Sau khi ăn pizza xong, Hạ Kỳ ôm Tiểu Miêu Miêu ngồi lên xe rời khỏi đoàn phim để về khách sạn nghỉ ngơi.


Trên đường về, ánh mắt Hạ Kỳ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, chỉ là đôi mắt ấy đang trôi về miền xa xôi nào đó. Cậu vẫn đang nghĩ về câu hỏi ban nãy của Tiểu Miêu Miêu. Có hài lòng với phần thưởng này không? Cậu nghĩ chắc hẳn mình đã hài lòng! Bởi vì cậu không bỏ lỡ sự rung động trong trái tim vào giây phút hai đôi môi chạm vào nhau. Suy nghĩ dần dừng lại. Ánh mắt Hạ Kỳ nhìn sang Tiểu Miêu Miêu.

Chỉ cần Tiểu Miêu Miêu ngồi xe thì sẽ trở nên rất ngoan. Cô bé nằm trong lòng Hạ Kỳ, mắt nhìn đèn nê ông đủ mọi màu sắc ngoài cửa xe.

Gương mặt cân đối tỏa sáng dưới ánh đèn. Hàng lông mi dài lưu lại bóng mờ mờ trên gương mặt, đôi mắt to trong veo chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới cái mũi nhỏ vểnh cao là đôi môi hồng nhạt. Môi cô bé hơi mỏng tựa như một cánh hoa anh đào. Hương vị của đôi môi nhỏ ấy nhất định rất tuyệt.

Hạ Kỳ nghĩ đi nghĩ lại, thế mà lại không tự chủ được nuốt nước bọt một cái. Lúc kịp phản ứng mình đang suy nghĩ gì, cả người Hạ Kỳ trở nên cứng ngắc. Đôi mắt hơi trốn tránh, cảm thấy mình rất xấu xa vì chính suy nghĩ vừa rồi của bản thân.

Dù Tiểu Miêu Miêu là cô vợ nhỏ của cậu, nhưng cô bé vẫn còn nhỏ, thế mà mình lại có ý nghĩ như vậy thì đúng là hơi bỉ ổi.

Không khí trong xe dường như nóng lên một chút. Hạ Kỳ hạ kính xe xuống, gió đêm hè mát mẻ thổi vào trong xe, thổi bay cái nóng, cái ngại ngùng khi nãy nhưng lại không thổi bay được ác ma nhỏ tà ác trong lòng Hạ Kỳ.




Vừa đến khách sạn, Hạ Kỳ ngay lập tức chạy ào vào trong nhà tắm. Đã chịu đựng vị hành tây cả một chặng đường, cậu thật sự sắp không chịu nổi mất rồi.

Hạ Kỳ cầm bàn chải đánh tới đánh lui răng mình, đến khi lợi bị đánh đến gần chảy máu mới dừng hành vi tự ngược đãi bản thân này lại.

Ở bên ngoài.

Tiểu Miêu Miêu nhìn Hạ Kỳ chạy như bay vào nhà vệ sinh, nhỏ giọng thầm thì nói: "Lúc nào Thất cách cách đi nhà xí cũng vậy, lần nào cũng phải đợi đến lúc sắp tè ra quần mới chạy vào nhà vệ sinh. Thật là… Haiz!"

Nếu Hạ Kỳ nghe được lời này của Tiểu Miêu Miêu thì có lẽ sẽ tức đến hộc máu.

Tay Tiểu Miêu Miêu vắt chéo sau lưng, đi vòng vòng quanh căn phòng hệt như bà cụ non.

Một lúc sau, cô bé ngồi trên ghế sofa, lấy điều khiển bật ti vi.

Bộ phim ti vi đang chiếu chính là bộ phim mà Tiểu Miêu Miêu thích xem nhất, cũng gần như là bộ phim lúc nghỉ hè nào cũng được chiếu: "Hoàn Châu Cách Cách."

Tiểu Miêu Miêu xem một lúc, bỗng nhiên trượt xuống khỏi ghế sofa, chạy đến bàn ăn, cầm một cái khăn hình vuông. Cô bé lại chạy đến trước ti vi lần nữa. Quần áo trên người Tiểu Miêu Miêu vẫn là cung trang màu lam mà Ngọc Mạn Nhu đã đưa cho cô bé ở phim trường hôm nay.

Tiểu Miêu Miêu học Tiểu Yến Tử trên ti vi, nắm lấy một góc khăn vuông, bước chân nhẹ như mèo con, vung cánh tay nhỏ rồi chầm chậm đi tới lui trước ti vi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận