Editor: Nguyetmai
"Không có gì." Hạ Kỳ xoa cằm, khoát tay: "Em muốn nói cái gì?"
Tiểu Miêu Miêu chớp chớp đôi mắt: "Thất cách cách, anh có biết hai người trần truồng ở trong lùm cây hôm nay đang làm gì không?"
Hạ Kỳ: "…"
Cậu nhìn đôi mắt to của Tiểu Miêu Miêu, trong đôi mắt ngây thơ như hồ nước mùa thu đó phản chiếu lên bóng dáng cậu. Đôi mắt đen như một viên ngọc lưu ly thượng hạng, không có bất cứ tỳ vết nào.
Cứ nghĩ đến việc tối nay hai người kia đang thân mật thì để Tiểu Miêu Miêu nhìn thấy, vấy bẩn mắt cô bé. Trong đôi mắt đen như mực của Hạ Kỳ là sự tức giận.
Bàn tay to lớn của cậu khẽ xoa lên mái tóc Tiểu Miêu Miêu, giọng điệu trầm thấp cưng chiều mang theo sự mê hoặc: "Ngoan, Miêu Miêu quên chuyện tối nay đi nhé!"
"Vì sao ạ?" Tiểu Miêu Miêu không hiểu.
"Bởi vì…" Hạ Kỳ có hơi bí từ.
Cậu cúi thấp đầu nên không thấy được trong đôi mắt to của Tiểu Miêu Miêu bỗng dưng hiện lên vẻ xán lạn: "Thất cách cách, hai chúng ta có thể làm hành động đó không?"
Tiểu Miêu Miêu ngây thơ hồn nhiên hỏi.
"Khụ khụ…"
Hạ Kỳ suýt nữa thì chết vì bị sặc nước miếng của mình.
Sự nóng bức vừa mới dịu đi nhờ nước lạnh dường như nhờ câu nói của Tiểu Miêu Miêu lại bùng lên, miệng lưỡi cậu khô khốc, đắng ngắt. Thiếu niên đã đến tuổi dậy thì nên đã có nhận thức về một số phương diện. Cho dù cậu biết rõ cái việc giữa nam và nữ kia, nhưng cũng chưa bao giờ chứng kiến cận cảnh như thế.
Cảnh tượng tối nay thật là đau mắt. Hạ Kỳ nghĩ bụng, có lẽ cậu phải mất mấy đêm ngủ không yên giấc, mơ thấy cái giấc mơ không thể diễn tả được đó.
Tiểu Miêu Miêu thấy Hạ Kỳ không trả lời mình thì kéo tay áo cậu, tiếp tục hỏi: "Thất cách cách, có được không thế?"
"À…" Sắc mặt Hạ Kỳ lại sa sầm.
Nếu cậu nói là có thì là đang dạy hư Tiểu Miêu Miêu.
Nếu cậu nói là không thì đúng là tước đoạt quyền lợi nào đó với tư cách là bạn trai của mình sau này. Tình huống lúc này thật sự là tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng không đợi Hạ Kỳ nói gì, Tiểu Miêu Miêu đã dang tay ra, than thở: "Thôi bỏ đi, nhìn chị gái kia đau đớn như thế, em vẫn không nên làm hành động đó thì hơn."
Hạ Kỳ nuốt nước miếng lần hai, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói nên lời.
Cậu nghĩ thầm: Thôi, bây giờ Tiểu Miêu Miêu còn nhỏ. Đợi cô bé lớn rồi cậu lại phổ cập kiến thức về phương diện này cho cô bé vậy!
…
Tối đó, Hạ Kỳ ngủ không hề ngon.
Vì cậu cứ nhắm mắt lại là trong đầu lại hiện lên hình ảnh nhìn thấy ở trong bụi cây tối nay. Người đàn ông đè trên người phụ nữ lên lên xuống xuống. Người phụ nữ nằm dưới thân người đàn ông vừa đau đớn vừa sung sướng rên rỉ.
Cô bé trong lòng giống như một chiếc lò sưởi làm Hạ Kỳ lăn qua lộn lại vẫn không sao ngủ yên được. Nơi nào đó của cậu lại đáng xấu hổ mà căng cứng lên.
Hạ Kỳ mở to mắt ra. Ánh mắt cậu dừng lại trên gương mặt yên tĩnh đang ngủ say của cô bé trong lòng thì đỏ bừng mặt.
Hạ Kỳ khẽ đẩy chân Tiểu Miêu Miêu đang vắt ngang hông mình xuống, xoay người xuống giường.
Nhìn nơi nào đó cứ nhô nhô lên khỏi cái quần ngủ, Hạ Kỳ khẽ lắc đầu. Tuổi dậy thì thật phiền phức.
Ngồi trước bàn học, Hạ Kỳ với tay bật đèn bàn, mở laptop ra. Chiếc laptop này của Hạ Kỳ được cậu tìm người nâng cấp lại rồi, những linh kiện bên trong đều là loại tốt nhất. Tốc độ khởi động máy cũng thuộc hàng đầu.
Năm ngón tay dài mảnh khảnh của Hạ Kỳ lướt như bay trên bàn phím. Rất nhanh, trên màn hình laptop của Hạ Kỳ đã xuất hiện một đoạn video.
Đoạn video này đúng là đoạn cắt từ camera ghi hình bên cạnh bụi cây tối nay.
Có thể là hai người kia quá vội vã, cũng có thể là họ không sợ, nên camera đã ghi lại được toàn bộ quá trình từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc của họ. Hơn nữa, còn là bản full HD nữa chứ.