Editor: Nguyetmai
Hạ Kỳ không giận mà còn cười. Cho nên hôm nay hai người gặp được nhân viên phục vụ khinh thường khách hàng hả? Đây đúng là một trải nghiệm mới mẻ của Hạ Kỳ.Lúc ở thành phố S, tuy cậu làm việc khiêm tốn, nhưng mà dù cậu đi đâu cũng không khác gì Hạ Lê Hân cả, gương mặt mang đậm chất Thái tử Tập đoàn Hạ Thị.Đi đến đâu mà không phải người trước nịnh nọt, người sau theo đuôi? Không ngờ gương mặt này vừa đến Hoành Điếm đã không dùng được nữa rồi.Theo lý mà nói Hạ Lê Hân cũng là một người nổi tiếng ở Hoành Điếm mà! Điều khiến người ta dở khóc dở cười là cậu còn đụng phải loại nhân viên phục vụ cho rằng chỉ ai mặc hàng hiệu mới là người có tiền.Hạ Kỳ không muốn dây dưa với cô ta, đây cũng không phải mục đích chủ yếu cậu đến đây."Cô gọi quản lý của cô đến đây."Nhân viên phục vụ chống nạnh, dáng vẻ ghê gớm như sắp nổi đóa: "Ngại ghê, tôi không gọi được quản lý, tôi chỉ gọi được bảo vệ thôi. Cậu chắc chắn cậu muốn tôi gọi chứ?"Dừng một lát, nhân viên phục vụ lại nói tiếp: "Nếu cậu biết điều một chút thì ngoan ngoãn tự giác rời khỏi đây, đừng để tôi gọi bảo vệ đến làm cậu xấu mặt."Hạ Kỳ nhếch môi trào phúng: "Tùy cô."Cậu cũng muốn xem lát nữa rốt cuộc là ai làm ai xấu mặt.Ngay trong lúc nhân viên phục vụ lấy bộ đàm ra gọi bảo vệ, Hạ Kỳ cũng móc điện thoại trong túi ra. Ngón tay thon dài bấm gọi một cuộc điện thoại, để ở bên tai: "Lý Đường, nhà hàng tuyển một nhân viên phục vụ không có tố chất cơ bản của một người phục vụ từ khi nào thế? Hử?"Chỉ với chữ cuối cùng thôi là cũng có thể nghe ra sự bất mãn khó kiềm chế của cậu.Lý Đường ở đầu dây bên kia nghe mà mồ hôi rịn đầy trán, chảy thành dòng. Rốt cuộc là ngọn gió nào thổi vị Thái tử này đến đây vậy?Nhân viên phục vụ vẫn còn hùng hùng hổ hổ, không chịu buông tha: "Đừng tưởng rằng cậu giả vờ giả vịt gọi một cú điện thoại, nói được tên quản lý của chúng tôi thì tôi sẽ sợ cậu. Tôi nói cho cậu biết, chiêu này không có tác dụng với tôi đâu."Hạ Kỳ đã không biết phải nói gì với người phụ nữ ngu ngốc trước mặt nữa rồi.Nói chuyện với cô ta quả thực là hạ thấp chỉ số thông minh, hạ thấp đẳng cấp của bản thân.Lý Đường ở đầu dây bên kia nghe thấy nhân viên phục vụ của mình đang gào thét với Thái tử thì quần sắp ướt sũng vì nước tiểu. Anh ta sắp bị con đàn bà này hại chết rồi.Sau khi Lý Đường cúp điện thoại rồi thì không dám chậm trễ một giây nào, chạy vội ra ngoài như một cơn gió. Bởi vì giọng của nhân viên phục vụ quá lớn, nên rất nhiều khách hàng đến đây dùng bữa đã quay đầu lại nhìn nhóm Hạ Kỳ.Hạ Kỳ nhíu mày, cậu bị bọn họ nhìn thì không sao, nhưng Tiểu Miêu Miêu thì không được. Tiểu Miêu Miêu sắp vào đoàn phim đóng phim rồi, cậu không muốn trên mạng có tin đồn gì liên quan đến cô bé. Tiểu Miêu Miêu có thể xuất hiện ở trên mạng, nhưng không thể là cái tin tức tiêu cực này.Tiểu Miêu Miêu nằm ở trong lòng Hạ Kỳ, đang mở to cặp mắt đen lấp lánh xem kịch trước mặt thì đột nhiên trước mặt bị một bóng đen che lại. Cô bé định ngẩng đầu lên theo phản xạ, nhưng ngẩng đầu lên cũng chỉ nhìn thấy bàn tay to lớn của Hạ Kỳ đang ấn đầu cô bé xuống như Ngũ Chỉ Sơn.Đầu Tiểu Miêu Miêu bị Hạ Kỳ ấn vào lòng, hai mắt tối om.Tiểu Miêu Miêu giãy giụa mấy cái: "Thất cách cách.""Ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, lát nữa Thất cách cách mua kẹo mút cho em."Lần này Tiểu Miêu Miêu không giãy giụa nữa. Chóp mũi cô bé kề sát ngực Hạ Kỳ. Qua lớp vải mỏng manh, Tiểu Miêu Miêu có thể cảm nhận được nhịp đập của tim cậu. Cô bé còn ngửi được cả mùi hương bạc hà nhẹ nhàng trên người Hạ Kỳ."Thất cách cách, anh thơm quá đi!"Tiểu Miêu Miêu bỗng nhiên nói câu đó làm khóe môi Hạ Kỳ khẽ giật hai cái, còn tai thì đỏ ửng lên. Thế này có tính là cậu bị Tiểu Miêu Miêu trêu ghẹo không?