Editor: Nguyetmai
"Xin lỗi cậu Hạ, đều là lỗi của tôi. Là ngày thường tôi quản lý các nhân viên quá lỏng lẻo. Sau này tôi nhất định sẽ siết chặt quản lý.""Anh xin lỗi nó làm gì!" Nhân viên phục vụ thấy quản lý liên tục nhận lỗi, thì bất chấp cơn đau ở chân, đứng dậy đẩy Lý Đường ra: "Nó chỉ là một thằng ăn quỵt thôi."Thấy cô ta đến giờ vẫn chưa nghĩ thông, Lý Đường thật sự muốn khóc vì sự ngu xuẩn của cô ta.Ngón tay anh ta không hề nể nang chọc vào đầu nhân viên phục vụ: "Cô ngu hả? Cô có thấy ông chủ nào đến ăn quỵt ở nhà hàng của mình chưa?"Hiện giờ anh ta rất muốn chọc thủng đầu người phụ nữ này. Bị cô ta làm ầm ĩ như vậy, bát cơm của anh ta đã có tám mươi phần trăm không giữ được rồi."Gì?" Nhân viên phục vụ sửng sốt: "Ông… ông chủ…"Hạ Kỳ đã chẳng muốn xem hai vợ chồng họ tung hứng nữa, cậu tao nhã chìa hai ngón tay ra: "Cho cô hai sự lựa chọn. Một là cô biến. Hai là tôi đi, nhưng mà ngày mai nhà hàng này sẽ đóng cửa. Cô chọn đi!"Nhân viên phục vụ nuốt nước miếng: "Tôi có thể không chọn không?""Cô nghĩ sao?"Nhân viên phục vụ quay đầu lại xin sự giúp đỡ của Lý Đường theo bản năng. Hiện giờ Lý Đường vừa thấy nhân viên phục vụ nhìn mình thì huyệt thái dương lại giật liên hồi.Quả nhiên, nhân viên phục vụ vừa mở miệng nói chuyện, Lý Đường đã cảm thấy xong đời rồi."Ông xã, em nên làm gì bây giờ?"Lý Đường nản lòng nhìn cô ta: "Xin nghỉ đi!"Đừng nói là cô ta, mà có khi anh ta cũng bị đuổi ấy.Hạ Kỳ khinh bỉ nhếch môi, anh ta không nghĩ tới, bà vợ ngu xuẩn này của Lý Đường lại cho chồng mình một vố đau như vậy."Quản lý Lý, anh có biết anh đã phạm phải điều tối kỵ không?""Biết… Biết rồi ạ…""Ồ?" Hạ Kỳ cất cao giọng hỏi: "Là gì?""Tuyển người nhà vào làm việc."Các ngành, các nghề kiêng kỵ nhất là tuyển nhân viên dựa vào tình cảm, quan hệ.Mà nhân viên phục vụ đứng đối diện Hạ Kỳ đúng là vợ Lý Đường.Vợ Lý Đường ỷ vào việc chồng mình là quản lý nhà hàng mà làm xằng làm bậy, ức hiếp nhân viên, nhận tiền lương không làm việc.Nhân viên trước đây đều bị vợ Lý Đường đuổi đi cả, Lý Đường lại lợi dụng chức vụ gọi hết cô dì chú bác nhà mình đến làm. Họ nghĩ rằng đây là nhà hàng nhà mình, nên vừa ăn vừa bê về nhà, làm việc mất vệ sinh, mắng chửi khách hàng.Trong khoảng thời gian này, doanh thu của nhà hàng trượt dốc không phanh. Bất cứ nhà hàng nào có thái độ phục vụ như vậy thì cũng chẳng có ai muốn đến ăn nữa.Hiện giờ Hạ Kỳ đã bắt đầu dần tiếp xúc với sản nghiệp gia đình. Cậu đã xem qua tất cả mọi sản nghiệp một lượt, phát hiện chỉ có mình nhà hàng này là không đem lại lợi nhuận.Vốn dĩ Hạ Kỳ muốn nhân cơ hội này nhắc nhở Lý Đường một câu, để anh ta dọn sạch đám thân thích của mình ra ngoài. Dù sao năng lực làm việc của Lý Đường cũng không tệ. Nhưng mà hôm nay bị vợ anh ta làm ầm ĩ, Lý Đường cũng phải xin lỗi và từ chức luôn.Đây quả thực là một thu hoạch ngoài ý muốn.Lý Đường biết, anh ta đã phạm phải điều tối kỵ của nhà hàng, Tập đoàn Hạ Thị vẫn luôn không chấp được một hạt cát trong mắt. Anh ta xám mặt: "Tôi sẽ gửi đơn xin từ chức lên trên."…Lý Đường lôi vợ mình đi, chỉ còn lại mình bảo vệ đứng ngơ ngác bên cạnh bàn ăn.Anh ta nhìn cậu thiếu niên trước mặt mình bằng ánh mắt khó tin: "Cậu… cậu là chủ nhà hàng này hả?"Thật ra không thể trách anh ta không biết được. Từ khi anh ta đến đây làm việc, chưa từng gặp chủ nhà hàng bao giờ, mọi việc đều do Lý Đường quản lý cả.Lại thêm bộ dạng làm mưa làm gió, nên bảo vệ mới tưởng rằng Lý Đường chính là chủ nhà hàng này.Bảo vệ trước mặt không hề che giấu cảm xúc của mình, mọi thứ anh ta nghĩ đều hiện rõ trên mặt."Đúng vậy." Hạ Kỳ trầm giọng đáp: "Nói đúng hơn thì tôi là con trai của chủ nhà hàng này."