Editor: Nguyetmai
Nhìn chằm chằm vào cặp mắt trong veo, không giống như giả vờ của Tiểu Miêu Miêu, trong lòng Tần Tiêu là cảm xúc hụt hẫng khó tả.
"Trước đây chúng ta từng quay chương trình thực tế với nhau."
Giọng nói Tần Tiêu để lộ vẻ lạc lõng không nói nên lời.
"Ồ!" Tiểu Miêu Miêu nhìn Tần Tiêu bằng ánh mắt nghi ngờ, sau đó cố gắng tìm kiếm trong đầu mình thông tin liên quan đến chương trình thực tế. Nhưng cô bé thật sự không nhớ ra thông tin gì về chương trình thực tế và Tần Tiêu.
Cô bé chưa bao giờ là người thích làm khó đầu óc của bản thân, nên cũng không cố gắng lục lọi chuyện có nhớ Tần Tiêu và chương trình thực tế hay không nữa, mà hỏi: "Còn chuyện gì khác nữa không ạ?"
"À, anh muốn hỏi em một chút, Hạ..."
Tần Tiêu vừa nói vừa tiến lên trước hai bước, muốn gần Tiểu Miêu Miêu hơn một chút.
"Anh đừng qua đây!"
Thấy Tần Tiêu bước lên, Tiểu Miêu Miêu bỗng nhiên nhớ tới lời Hạ Kỳ nói với cô bé ở dưới bóng cây. Cô bé vội vàng bịt mũi lại, lui về phía sau vài bước, tránh ra xa Tần Tiêu.
"Em có ý gì vậy?"
Tần Tiêu dừng chân lại, nhíu mày nhìn động tác tránh như tránh tà của Tiểu Miêu Miêu. Trông cậu bé đáng sợ lắm sao? Tại sao cậu bé lại cảm thấy hình như Tiểu Miêu Miêu rất ghét mình tới gần?
Bàn tay Tiểu Miêu Miêu run rẩy chỉ xuống chỗ dưới chân Tần Tiêu: "Anh cứ đứng ở đó đi, đừng nhúc nhích."
"Vì sao?"
Cách một khoảng lớn như vậy mà nói chuyện, thật là quá kì quặc.
Tần Tiêu chẳng những không nghe lời Tiểu Miêu Miêu, trái lại còn tiếp tục bước về phía cô bé.
Tiểu Miêu Miêu xù lông nhím lên, chỉ vào Tần Tiêu rồi lớn tiếng dọa dẫm: "Nếu anh còn không dừng lại, em sẽ bảo Thất cách cách tới tẩn anh đó."
Ối...
Tần Tiêu dừng chân lại theo phản xạ.
Không phải cậu bé sợ "Thất cách cách" của Tiểu Miêu Miêu, mà là thấy biểu cảm trốn tránh của Tiểu Miêu Miêu nên có phần đau lòng.
Cậu bé nào biết mình đã bị Hạ Kỳ chơi khăm rất thảm.
Ai dè, sau khi Tần Tiêu dừng chân lại, Tiểu Miêu Miêu cũng chả thèm liếc cậu bé một cái, mà kéo Ngọc Mạn Nhu chạy luôn.
"Mẹ Ngọc, chúng ta mau đi tìm Thất cách cách thôi, đừng để ý đến người này nữa."
Ngọc Mạn Nhu bất đắc dĩ bị Tiểu Miêu Miêu lôi đi, chỉ đành quay đầu nở nụ cười áy náy với Tần Tiêu.
...
"Phù!"
Chạy đến dưới bóng cây không có ai, Tiểu Miêu Miêu mới thở hắt ra, hổn hển nói: "Cuối cùng cũng cắt đuôi được anh ta rồi!"
Ngọc Mạn Nhu lấy chiếc khăn ra từ trong túi áo, lau mồ hôi trên trán cho Tiểu Miêu Miêu: "Sao Miêu Miêu lại không thích Tần Tiêu?"
"Tại vì... Tại vì anh ta mắc... Mắc bệnh hôi miệng." Tiểu Miêu Miêu thở hổn hển trả lời.
"Chỉ bởi vì lý do này?" Ngọc Mạn Nhu kinh ngạc.
"Vâng!" Tiểu Miêu Miêu gật đầu, bịt mũi nói: "Miêu Miêu không thích ai có mùi lạ."
Khóe miệng Ngọc Mạn Nhu khẽ giật mấy cái: "Con ngửi thấy à?"
Từ khi vào trường quay đến giờ, Tiểu Miêu Miêu và Tần Tiêu nói chuyện tổng cộng chưa đến mười câu, hơn nữa khoảng cách còn rất xa. Vấn đề hôi miệng này... Nếu không ở thật gần thì đúng là không thể ngửi thấy.
Tiểu Miêu Miêu chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, lấy một quả táo giấu ở trong làn váy ra, cắn "rôm rốp".
Quai hàm cô bé bị chèn đến phình cả ra: "Thất cách cách bảo thế!"
Ngọc Mạn Nhu: "..."
"Sao hai người lại tới đây?"
Hạ Kỳ nhíu mày, đi về phía bên này.
Ánh Mặt trời đang treo trên đỉnh đầu, thời tiết khô nóng, gương mặt trắng bóc của Hạ Kỳ ửng đỏ lên, đôi mắt giận dữ bị che đi bởi chiếc kính râm.
Vì vội vàng chạy qua. Áo sơ mi màu trắng bên trong áo vest của cậu đã thấm đẫm mồ hôi, ướt một mảng ở trước ngực. Chiếc quần Tây màu đen ôm sát đôi chân thon dài của cậu. Dáng vẻ cậu bình tĩnh, thong dong, không hề nhìn ra dáng vẻ khi cậu nóng vội đi tìm Tiểu Miêu Miêu lúc vừa rồi.