Editor: Nguyetmai
Hạ Kỳ sải bước thật dài đến gần và kéo Tiểu Miêu Miêu vào lòng. Cô bé không thoải mái lắm, nhích đầu sang một chút, để lộ khuôn mặt ra ngoài, thở hổn hển:
"Thất cách cách, anh sắp làm em ngộp chết rồi!"
Hạ Kỳ nhìn chằm chằm vào Tiểu Miêu Miêu, khiến cô bé rụt cổ lại như chột dạ: "Thất cách..."
"Bốp!"
Tiểu Miêu Miêu còn chưa nói xong, tay Hạ Kỳ đã tét vào mông Tiểu Miêu Miêu.
Đôi mắt to đen láy trợn tròn, cô bé đưa tay che mông mình lại, gương mặt vừa ửng đỏ, vừa nóng bừng, không rõ là do nóng hay do xấu hổ.
"Thất cách cách, anh đánh em?"
Tiểu Miêu Miêu tức giận đến nỗi quai hàm bạnh ra, hung dữ lườm Hạ Kỳ: "Miêu Miêu không thèm để ý đến anh nữa."
"Em chạy lung tung làm người khác lo lắng, thế mà còn cãi lý à?"
"Hừ!"
Tiểu Miêu Miêu dùng âm mũi hừ lạnh một tiếng. Cô bé khoanh hai tay lại, ngoảnh đầu sang hướng khác, không thèm nhìn Hạ Kỳ. Dáng vẻ trông như sẽ không bao giờ để ý đến Hạ Kỳ nữa.
Cô bé đâu có chạy lung tung. Hơn nữa, bên cạnh cô bé chẳng phải còn có mẹ Ngọc sao?
"Miêu Miêu!"
Giọng nói trầm khàn, đượm vẻ bất đắc dĩ của Hạ Kỳ vang lên.
"Hừ!"
Tiểu Miêu Miêu lại cất lên tiếng hừ lạnh, hếch cằm lên cao trông rất kiêu căng, chẳng thèm liếc nhìn Hạ Kỳ.
"Miêu Miêu, nhìn anh này!"
Tiểu Miêu Miêu bĩu môi, vẫn không chịu nhúc nhích.
Hạ Kỳ bất đắc dĩ liếc nhìn Tiểu Miêu Miêu. Cô nhóc này bị cậu chiều đến không biết trời cao đất dày rồi.
Bên cạnh, Ngọc Mạn Nhu đắc ý nhìn con trai nhà mình chịu thua, trong lòng thầm tán thưởng Tiểu Miêu Miêu. Thật là có khí phách, không hổ danh là con dâu cô.
Ngọc Mạn Nhu vẫn đang âm thầm đắc ý, bỗng nhiên có một ánh mắt lạnh lẽo chiếu qua, khiến cô chợt cứng đờ người.
"Mẹ giải thích cho con xem, sao hai người lại tới đây?"
Giọng điệu của cậu hệt như ra lệnh, Ngọc Mạn Nhu thầm thấy không phục. Rõ ràng cô là ảnh hậu Ngọc, lại bị chính con trai mình răn dạy. Sau này nếu bị truyền ra, thì cô còn mặt mũi nào mà lăn lộn trong giới giải trí nữa.
Ngọc Mạn Nhu cũng học theo động tác của Tiểu Miêu Miêu, khoanh hai tay lại, ngoảnh đầu sang một bên, không thèm nhìn Hạ Kỳ.
"Có ai nói chuyện với mẹ mình như con không?"
Nếu thằng bé bảo cô nói là cô nói ngay thì chẳng phải rất mất mặt sao?
Hạ Kỳ không tranh luận với Ngọc Mạn Nhu, mà bế Tiểu Miêu Miêu lên rồi xoay người bỏ đi.
"Nếu ê-kip thực hiện chương trình không thể đảm bảo được an toàn cho Tiểu Miêu Miêu thì con nghĩ, con cần suy xét lại xem rốt cuộc có nên để Tiểu Miêu Miêu quay xong bộ phim này hay không."
Giọng nói nhẹ nhàng khiến Ngọc Mạn Nhu bị dọa tới mức sợ run rẩy. Không cho Tiểu Miêu Miêu đóng phim? Như thế sao được?
"Chờ đã!" Ngọc Mạn Nhu lên tiếng ngăn Hạ Kỳ lại.
Hạ Kỳ rất phối hợp dừng chân lại, chờ đợi câu tiếp theo.
Ngọc Mạn Nhu do dự mở miệng: "Chuyện đó... Mẹ nói bị lạc đường, con có tin không?"
Hạ Kỳ cười lạnh: "Mẹ coi con là đứa trẻ ba tuổi à?"
Nói Tiểu Miêu Miêu lạc đường, cậu còn có thể tin. Đằng này nói Ngọc Mạn Nhu lạc đường, cậu tin mới lạ. Ở đây đóng phim mười mấy năm trời rồi còn lạc đường, uống sai thuốc nhiều quá rồi chắc?
"Khụ khụ..."
Con cũng chỉ là một đứa trẻ thôi, tự cho rằng mình lớn bao nhiêu chứ!
Ngọc Mạn Nhu thầm oán thán.
Hạ Kỳ không muốn lãng phí thời gian với vấn đề vô nghĩa này, nên xoay người định đi. Ngọc Mạn Nhu cũng theo sau.
Trên đường trở về, Ngọc Mạn Nhu không ngừng quan sát khuôn mặt góc cạnh, tuấn tú của Hạ Kỳ.
Ánh nhìn lộ liễu, hướng thẳng vào cậu thế này, cho dù muốn bỏ qua cũng khó, Hạ Kỳ nhíu mày: "Có việc gì không ạ?"
"Khụ khụ..." Ngọc Mạn Nhu ho nhẹ mấy tiếng rồi nói: "Con trai, sao con có thể bịa chuyện nói xấu người khác vậy?"