Editor: Nguyetmai
Hạ Kỳ sao có thể là người như vậy chứ?
Con trai cô kiêu ngạo, lạnh lùng, bá đạo, tự cao tự đại đến thế, nhìn kiểu gì cũng không thể liên qua tới loại tiểu nhân nói xấu người khác ở sau lưng. Cô thật sự không thể tưởng tượng ra con trai cô đã dùng vẻ mặt gì để nói ra câu "Tần Tiêu bị hôi miệng".
Hạ Kỳ hờ hững liếc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Ngọc Mạn Nhu: "Chẳng lẽ mẹ muốn Tiểu Miêu Miêu trở thành con dâu nhà người ta?"
Ngọc Mạn Nhu: "..."
Thôi bỏ đi!
Cứ tiếp tục để Tần Tiêu "hôi miệng" đi!
Tần Tiêu đang trên đường về nhà, đột nhiên hắt xì một cái. Cậu bé vừa xoa mũi vừa bực bội lẩm bẩm trong lòng: Là ai đang nhớ đến mình ư?
...
Cảnh quay hôm nay đã được đạo diễn Dương biên tập xong và gửi qua cho Ngọc Mạn Nhu.
Ngọc Mạn Nhu xem đi xem lại mấy lần mới thỏa mãn, sau đó gửi qua cho Hạ Mộng.
Hạ Mộng vừa xử lý xong việc của công ty, lười biếng vươn vai. Bỗng nhiên, điện thoại di động trên bàn rung lên. Cô vừa xoay cái cổ đau nhức, vừa giơ tay cầm lấy di động.
Là Ngọc Mạn Nhu gửi video qua. Hạ Mộng bấm nút mở video, xem mãi xem mãi, đến tận khi vành mắt trở nên ươn ướt. Đã lâu lắm rồi cô không được gặp con gái.
Lúc tới đón Hạ Mộng tan ca, Miêu Hạo Hiên thấy bà xã mình đang trốn đằng sau máy tính mà rơi lệ.
"Mộng Mộng, em làm sao vậy?"
Miêu Hạo Hiên vội bước qua, vươn tay ôm Hạ Mộng vào lòng.
Đoạn video trên điện thoại Hạ Mộng vẫn đang mở ở chế độ lặp lại. Miêu Hạo Hiên tất nhiên cũng thấy Tiểu Miêu Miêu xuất hiện trên màn hình.
Tuy Miêu Hạo Hiên rất kinh ngạc về kỹ thuật diễn xuất của con gái nhà mình, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Miêu Miêu, anh vẫn cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.
Người ta thường nói, con gái là tình nhân kiếp trước của ba. Nhưng hai ba con nhà anh thì kiếp trước có lẽ là kẻ thù không đội trời chung.
Chưa kể việc thường xuyên không ở nhà, bây giờ còn chưa gả đi mà con bé đã trở thành "người" của nhà người ta rồi.
Mặc dù vậy, Miêu Hạo Hiên vẫn rất nhớ con gái mình.
Nhìn Hạ Mộng ở trong lòng khóc thút thít, Miêu Hạo Hiên thở dài: "Mộng Mộng, đợi đến khi hết đợt bận rộn này, anh sẽ cùng em đến Hoành Điếm thăm con gái, được không?"
Hạ Mộng ôm miệng khóc, tựa vào lòng Miêu Hạo Hiên lẳng lặng gật đầu.
"Được rồi, đừng khóc nữa, xấu quá đi!"
Lòng bàn tay ấm áp của Miêu Hạo Hiên lướt qua khuôn mặt Hạ Mộng, lau đi nước mắt lăn trên mặt cô, rồi đặt một nụ hôn yêu thương lên trán Hạ Mộng.
"Sao nào, anh chê em vì em xấu rồi phải không?"
Hạ Mộng khẽ đấm vào ngực Miêu Hạo Hiên mấy cái. Phụ nữ luôn để ý những thứ nhỏ nhặt như vậy.
Miêu Hạo Hiên bật cười, nắm lấy tay Hạ Mộng rồi chọc cô: "Làm gì có chuyện đó? Em mãi mãi là tiên nữ xinh đẹp nhất trong lòng anh."
Là vợ chồng đã bao nhiêu năm rồi, còn nói câu buồn nôn như vậy. Khuôn mặt Hạ Mộng ửng hồng lên, nhưng trong lòng thì hạnh phúc ngập tràn.
Ngoại hình của Tiểu Miêu Miêu giống với Hạ Mộng hơn. Đôi mắt to đen láy sau khi gột rửa bởi nước mắt thì trở nên sáng long lanh, làn da trắng ngần giờ đỏ hồng lên trông rất quyến rũ. Trên gương mặt hồng hào như trẻ con lại có vẻ trưởng thành của người phụ nữ.
Miêu Hạo Hiên khẽ động lòng, cúi đầu xuống, chuẩn xác ngậm lấy đôi môi đỏ của Hạ Mộng. Hạ Mộng giơ tay lên, vòng qua cổ người đàn ông đời mình và tiếp tục nụ hôn sâu.
Thân thể mềm mại ngọt ngào đang ở trong lòng mình, nếu anh còn không nảy sinh ý nghĩ không trong sáng thì đúng là biến thành Liễu Hạ Huệ, huống hồ đây lại chính là bà xã của mình.
Miêu Hạo Hiên dứt khoát bế ngang Hạ Mộng ở trong lòng mình, bước nhanh về phía phòng nghỉ. Anh đặt Hạ Mộng xuống chiếc giường lớn trong phòng nghỉ, thân hình cao lớn dần dần cúi xuống.
Giọng nói trầm khàn vang lên bên tai Hạ Mộng: "Mộng Mộng, chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi!"