Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Editor: Nguyetmai

Tiểu Miêu Miêu vùi đầu vào ngực Hạ Kỳ, túm lấy áo của Hạ Kỳ.

Giọng nói mềm mại có vẻ rầu rĩ: "Thất cách cách, có phải mẹ không yêu Miêu Miêu nữa không?"

Hạ Kỳ chợt như ngừng thở, bàn tay to vỗ nhẹ lên lưng Tiểu Miêu Miêu: "Tại sao Miêu Miêu lại hỏi như vậy?"

Tiểu Miêu Miêu giơ điện thoại mà nãy giờ vẫn đang cầm trong tay ra trước mặt Hạ Kỳ, đầu cúi gằm xuống, nói với vẻ mất mát: "Mẹ không nghe điện thoại của Miêu Miêu."

Điện thoại bị Tiểu Miêu Miêu nắm đến ướt dính. Hạ Kỳ nhấn mở lịch sử cuộc gọi, phát hiện có đến mấy cuộc được gọi từ máy này qua cho số điện thoại của Hạ Mộng. Ngón tay thon dài nhấn chọn gọi lại số của Hạ Mộng.

Cậu không hề bỏ qua ánh mắt đầy mong đợi của Tiểu Miêu Miêu lúc thấy cậu gọi điện.

"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."

Tiểu Miêu Miêu cách Hạ Kỳ rất gần, cô bé có thể nghe thấy tiếng nói trong điện thoại. Giây phút giọng nữ kiểu công thức hóa từ trong điện thoại truyền ra, ánh mát sáng long lanh của Tiểu Miêu Miêu chợt trở nên ảm đạm.

Sự thay đổi nét mặt của Tiểu Miêu Miêu rơi vào trong mắt Hạ Kỳ. Cậu mím môi lại, gọi một cuộc điện thoại cho thư ký của Hạ Mộng.

"Tút... Tút... Tút..."


"A lô..."

Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nữ khàn khàn, chắc là vừa mới ngủ không lâu.

"Em là Hạ Kỳ."

Giọng nói khàn khàn, lạnh tanh một cách vô cảm từ ống nghe điện thoại truyền ra, thư ký chợt giật mình, tỉnh táo lại.

"Cậu... Cậu Hạ..."

"Chuyện hôm nay em gọi điện cho chị, chị không chuyển lời tới dì Hạ sao?" Hạ Kỳ chau mày, vẻ không vui.

Bình thường, trường hợp cậu gọi cho Hạ Mộng, nếu lúc ấy Hạ Mộng đang bận, không có cách nào nhận điện thoại thì bao giờ thư ký cũng sẽ chuyển lời tới Hạ Mộng, sau khi Hạ Mộng họp xong sẽ gọi lại ngay.

Nhưng lần này lại không có động tĩnh gì.

"Chị đã chuyển lời lại cho Tổng Giám đốc Hạ rồi." Thư ký nói: "Hơn nữa lúc ấy, Tổng Giám đốc Hạ hình như có gọi lại cho em rồi mà."

Hạ Kỳ lấy điện thoại ra, mở xem lịch sử cuộc gọi, thì phát hiện vào khoảng sáu giờ, có cuộc gọi nhỡ của Hạ Mộng. Lúc đó, hình như cậu đang tắm cho Tiểu Miêu Miêu.

Hạ Kỳ hơi giãn mày ra, hỏi tiếp: "Chị có biết dì Hạ đi đâu không?"


"Tổng Giám đốc Hạ đi tham gia tiệc sinh nhật mừng năm mươi tuổi của CEO Tập đoàn Cố Thị."

Thư ký ngẫm nghĩ giây lát, rồi bổ sung thêm một câu: "Hình như điện thoại của Tổng Giám đốc Hạ hết pin rồi."

"Vâng, em biết rồi."

Điện thoại Hạ Kỳ vẫn đang mở loa ngoài, Miêu Miêu chăm chú nghe cuộc nói chuyện của cậu và thư ký không sót một chữ.

Giờ phút này, trong lòng Tiểu Miêu Miêu có phần thoải mái hơn.

Hóa ra không phải mẹ không nghe điện thoại của Thất cách cách, cũng không phải cố ý không nhận điện thoại của cô bé, mà đúng là có việc bận thật.

Cô bé đã trách oan mẹ rồi.

Hạ Kỳ tắt máy, rũ mắt nhìn chiếc đầu nhỏ nhắn màu đen trong lòng mình.

"Miêu Miêu, dì Hạ thật sự yêu em."

Tiểu Miêu Miêu ghé vào người Hạ Kỳ, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Kỳ bằng đôi mắt to mơ màng: "Mẹ thật sự yêu Miêu Miêu sao?"

"Yêu!" Hạ Kỳ rất chắc chắn.

"Vậy vì sao mẹ không sống cùng với Miêu Miêu?"

Rất nhiều bạn nhỏ trong lớp đều có mẹ đưa đón đi học, hơn nữa mỗi đêm đều ngủ cùng với mẹ. Nhưng từ khi bắt đầu hiểu chuyện đến nay, Tiểu Miêu Miêu dường như đều sống cùng với Thất cách cách.

Cho dù thỉnh thoảng có cùng Thất cách cách về ở nhà mình, cũng thường xuyên không thấy bóng dáng của Hạ Mộng. Thời gian dài mẹ và con gái không ở cùng nhau, khiến Tiểu Miêu Miêu bắt đầu hoài nghi tình cảm của mẹ.

Có phải mẹ không yêu cô bé nữa?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận