Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Translator: Nguyetmai

Buổi trưa ở thành phố S, mặt trời treo ngay trên đỉnh đầu. Ánh sáng chói chang, gay gắt đến lạ thường, chiếu rát da thịt bất cứ người nào còn ở bên ngoài.

Làn da của Tiểu Miêu Miêu vừa trắng lại vừa mềm, căng mọng hệt như véo một cái sẽ véo được ra nước. Hạ Kỳ không muốn làn da Bạch Tuyết của Tiểu Miêu Miêu phơi đen thành gỗ mun, thế nên buổi trưa bèn ở lại trường ăn cơm.

Ông nội Miêu là Miêu Chấn Trung cũng không rời khỏi trường học, vẫn ở trong văn phòng hiệu trưởng bàn bạc về quy hoạch nửa năm tới của trường. Tiểu Miêu Miêu đã được hai tuổi rồi, năm sau là phải đi nhà trẻ. Bây giờ ông đang dốc hết sức lực để tạo một môi trường tốt cho cô cháu gái vào năm sau.

Bàn xong công chuyện, Miêu Chấn Trung đột nhiên nhớ tới cô cháu gái không có lương tâm nhà mình. Ông ở đây hao tâm tổn sức xây dựng tương lai tốt đẹp cho cháu gái, còn đứa cháu gái vô tâm đó hiện giờ chắc hẳn đang làm nũng trong lòng Hạ Kỳ đây!

Người ta nói con gái lớn không giữ được, cháu nhà ông mới hai tuổi đã giữ không nổi rồi. Nói một cách chính xác là sau một trăm ngày liền giữ không nổi.

Miêu Chấn Trung thở dài, hiệu trưởng liếc qua đồng hồ đeo trên cổ tay, nói lời mời: "Ông Miêu, thời gian không còn sớm nữa, tôi mời ông đi ăn trưa!"


Ông Miêu vừa mới vung tay một cái, quyên góp hẳn một tòa thư viện, đương nhiên ông phải tiếp đãi vị thần tài đất này thật chu đáo.

"Không cần tốn kém như vậy." Miêu Chấn Trung lắc đầu nói: "Tôi nghe nói đồ ăn của trường chúng ta không tồi, hôm nay liền tới căng tin ăn đi!"

"Ông Miêu! Chúng ta hãy cứ ra ngoài ăn đi, tôi biết gần đây có một nhà hàng có phòng riêng nấu đồ ăn rất ngon, hôm nay qua đó ăn thử nhé!"

Hiệu trưởng vẫn cố muốn đưa ông Miêu đi ăn ngoài, mặc dù đồ ăn trong căng tin tuy là không tồi, đều dựa theo tiêu chuẩn của đồ ăn khách sạn năm sao, nhưng dù thế nào cũng không phải là một nơi trang trọng.

Miêu Chấn Trung không cầu kỳ như hiệu trưởng, ông tính chắc là Hạ Kỳ sẽ bế Tiểu Miêu Miêu đến căng tin ăn cơm, cho nên mới quyết định đi căng tin.

Ông xụ mặt khua tay từ chối: "Không cần đâu, hôm nay tôi muốn ăn cơm căng tin."

Cơm trong nhà hàng dù có ngon đến thế nào, không có cô cháu gái thì ông cũng không ăn vui vẻ được. Hiệu trưởng thấy Miêu Chấn Trung đã quyết định, cũng không thể tiếp tục ép buộc thêm nữa, bèn cùng Miêu Chấn Trung đến căng tin.

...

Trong căng tin.

Căng tin của trường quý tộc không giống như các trường công lập khác, học sinh phải xếp hàng chen chúc trước quầy đồ ăn, thì quầy đồ ăn ở đây không có quá nhiều người. Nếu nói đây là căng tin, chi bằng nói đây là nhà hàng ba sao, ở đây có thể tự gọi món, còn có phòng riêng. Đầu bếp trong trường là do hiệu trưởng mời từ khách sạn năm sao qua với mức lương cao ngất. Đồ ăn đảm bảo chất lượng ngon.

Hạ Kỳ đang bế Tiểu Miêu Miêu, nên việc mua cơm vất vả này liền giao cả cho Miêu Kỳ Phong.


Tiểu Miêu Miêu ấp trong lòng Hạ Kỳ, đôi mắt to đen láy nôn nóng nhìn Hạ Kỳ: "Thất cách cách em mún xuống*."

(*) Anh Kỳ, em muốn xuống.

Hạ Kỳ nhìn qua bàn ăn và ghế ngồi xung quanh, nhăn mày, dỗ dành Tiểu Miêu Miêu: "Ngoan, đợt lát nữa vào đến phòng sẽ cho em xuống đi bộ."

"Nưng nời ta mún xuống cơ*!"

(*) Nhưng người ta muốn xuống cơ.

Tiểu Miêu Miêu cúi thấp cái đầu nhỏ nhắn xuống, bàn tay nhỏ bé trắng muốt nắm chặt thành quyền, có vẻ hơi lăn tăn.

Hạ Kỳ nói: "Ở đây nhiều người, sẽ đâm phải em đấy."

"Dậy anh dắt tay em là chược rồi mà*!"


(*) Vậy anh dắt tay em là được rồi mà.

Tiểu Miêu Miêu giơ tay khua khua trước mặt Hạ Kỳ, đôi mắt to xinh đẹp nhìn Hạ Kỳ với vẻ mong chờ.

Đôi mắt đen láy mà long lanh sáng như chứa đựng cả trời sao trong đó, chiếu sáng đến nơi mềm mại nhất trong tận đáy lòng Hạ Kỳ. Không muốn nhìn thấy con mắt rầu rĩ của Tiểu Miêu Miêu, Hạ Kỳ đi đến chỗ trống rộng rãi một chút rồi thả Tiểu Miêu Miêu xuống, bàn tay hơi lạnh như ngọc nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn bụ bẫm của Tiểu Miêu Miêu.

"Thất cách cách, Miêu Miêu êu anh*."

(*) Anh Kỳ, Miêu Miêu yêu anh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Miêu Miêu ngẩng lên, mỉm cười ngọt ngào, lộ ra hàm răng sữa trắng bóng, đều như bắp.

Nghe thấy câu nói của Tiểu Miêu Miêu, cả người Hạ Kỳ hơi khựng lại...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận