Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Translator: Nguyetmai

Trong lòng Hạ Kỳ đau âm ỉ, nhưng cậu vẫn kiềm chế nỗi đau trong lòng mình, dùng khăn khẽ lau mặt cho Tiểu Miêu Miêu.

Tiểu Miêu Miêu lần này rất ngoan, lúc lau mặt không khóc cũng không quậy, giống như búp bê vải yên lặng, nhưng cô bé càng như vậy, trong lòng Hạ Kỳ càng thấy khó chịu.

Cổ họng hơi nghẹn lại, nghẹn đến nỗi cậu nói không nên lời, cậu bỏ khăn mặt trong tay xuống, mở giọng khàn khàn: "Miêu Miêu à."

Đôi mắt đen láy bỗng xuất hiện những vệt đo đỏ, tiếng "Miêu Miêu" kia không giống như dao động từ trong dây thanh quản ra, mà càng giống như tiếng gọi đến từ nơi sâu nhất tận đáy lòng.

Vành mắt Tiểu Miêu Miêu đỏ hoe, hốc mắt chợt ngưng tụ một lớp lóng lánh, lúc chiếc hôn của Hạ Kỳ rơi xuống khuôn mặt cô bé, Tiểu Miêu Miêu bật khóc nức nở.

"Hu hu... Thất cách cách đánh Miêu Miêu, Miêu Miêu đau lắm... Thất cách cách... có hải ghét Miêu Miêu rồi không, sau này sẽ không thít Miêu Miêu nữa*..."


(*) Huhu… Anh Kỳ đánh Miêu Miêu, Miêu Miêu đau lắm… Anh Kỳ… có phải ghét Miêu Miêu rồi không, sau này sẽ không thích Miêu Miêu nữa…

Cánh tay Hạ Kỳ đưa ra để bế Tiểu Miêu Miêu bỗng khựng lại, cậu cho rằng Tiểu Miêu Miêu sẽ trách cậu, duy chỉ không nghĩ tới Tiểu Miêu Miêu sẽ sợ hãi. Tiểu Miêu Miêu lúc nào cũng cười ha hả, nhưng nội tâm lại vô cùng yếu ớt.

Tiếng khóc mềm mại của đứa trẻ giống như vô vàn chiếc kim đâm lên người Hạ Kỳ khiến cậu đau nhói. Tiếng khóc của Tiểu Miêu Miêu vĩnh viễn là vũ khí tối tân nhất có thể khiến cậu giơ tay, đầu hàng vô điều kiện.

Khóe mắt tràn ra một giọt nước mắt trong suốt óng ánh, thuận theo gương mặt trơn bóng không tì vết của Hạ Kỳ rơi xuống. Cậu đưa tay ôm chặt Tiểu Miêu Miêu vào lòng, đầu vùi sâu vào hốc vai của Tiểu Miêu Miêu, quanh mũi thoang thoảng mùi thơm sữa ngọt ngào trên người Tiểu Miêu Miêu.

Giọng nói của Hạ Kỳ nghẹn ngào, khản đặc, khó chịu.

"Không đâu, anh Kỳ sẽ không bao giờ ghét em, càng không thể hết thích em được."

Hạ Kỳ ôm chặt lấy Tiểu Miêu Miêu, tựa như muốn khảm đứa trẻ bé bỏng này vào trong xương máu. Cái đầu nhỏ đang vùi vào ngực Hạ Kỳ của Tiểu Miêu Miêu ngẩng lên, bàn tay nhỏ nhắn của cô bé chống trên sơ mi trắng trước ngực Hạ Kỳ, đôi mắt đỏ au nhìn chằm chằm vào Hạ Kỳ.

"Dậy anh có không cần em không?"

"Không đâu, anh vĩnh viễn không thể không có em."

Hạ Kỳ ấn đầu Tiểu Miêu Miêu vào trong lòng.


...

Ọc ọc!

Hạ Kỳ đang ôm Tiểu Miêu Miêu thì cái bụng của người nào đó réo lên. Nỗi buồn của Tiểu Miêu Miêu đến nhanh mà đi cũng nhanh, việc Hạ Kỳ đánh vào mông cô bé một phát, cô bé đã không nhớ nữa, dù sao thì Hạ Kỳ cũng không đánh mạnh.

Gương mặt Tiểu Miêu Miêu đỏ bừng bừng, đôi môi nhỏ đỏ mềm hơi giẩu lên: "Ôn ã, Miêu Miêu đói rồi!"

Hạ Kỳ bấy giờ mới nhớ ra, buổi chiều Tiểu Miêu Miêu chỉ uống một bình sữa khi vừa mới ngủ dậy, cái bụng nhỏ sớm đã trống rỗng rồi. Thầm trách bản thân không chăm sóc tốt cho Tiểu Miêu Miêu, cậu thơm vào hai má Tiểu Miêu Miêu: "Ôn ã bế em xuống ăn bánh quy."

Bánh quy đã được thím Nghiêm bưng ra để trên khay trà ở phòng khách, Hạ Kỳ bế theo Tiểu Miêu Miêu ngồi lên ghế sofa, để Tiểu Miêu Miêu ngồi trên đùi cậu.

"Ôn ã, ăn nấy cho em, em với không tới*."

(*) Ông xã, anh lấy cho em, em với không tới.


"Được."

Hạ Kỳ giơ tay cầm một miếng bánh quy đặt vào trong tay Tiểu Miêu Miêu. Tiểu Miêu Miêu cầm bánh quy cắn một miếng giòn tan, cái miệng chúm chím y như chuột hamster không ngừng gặm bánh.

Hạ Kỳ ngắm gương mặt bầu bĩnh của Tiểu Miêu Miêu, nở nụ cười vẻ cưng chiều, lấy điều khiển mở tivi lên, mở kênh phát "Hoàn Châu Cách Cách" mà Tiểu Miêu Miêu thích nhất.

Vừa đặt điều khiển xuống, một miếng bánh quy cắn dở xuất hiện bên môi cậu. Hạ Kỳ ngơ ngác, cúi đầu nhìn Tiểu Miêu Miêu đang giơ bánh quy, vẻ mặt mong chờ nhìn cậu.

"Ôn ã, thởn cho ăn*."

(*) Ông xã, thưởng cho anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận