Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Translator: Nguyetmai

"Phụt…"

Ngụm nước đang ngậm trong miệng của Miêu Kỳ Phong không khách sáo phun thẳng lên mặt của cậu bạn đang nói chuyện với cậu ta. Dòng nước chảy từ đỉnh đầu xuống gò má, mái tóc xù như lông Poodle ướt át xõa xuống trán, trên mặt là hỗn hợp nước miếng và nước uống trộn lẫn với nhau đang rơi tí tách như hạt mưa, bộ dạng kia hài hước biết bao.

Miêu Kỳ Phong vừa trông thấy cậu ta như vậy liền vỗ lên đùi, cười phá lên. Cậu bạn bị Miêu Kỳ Phong phun nước đầy mặt bực tức cầm khăn giấy lau nước miếng.

Có thể là vui quá hóa buồn, nên nước miếng sặc lên mũi của Miêu Kỳ Phong.

"Khụ khụ… Khụ khụ…"

Cậu bạn kia bĩu môi, nhủ thầm: Đáng đời!




Hạ Kỳ vẫn đang bị cả đám người vây quanh, Tiểu Miêu Miêu nằm trong lòng cậu cũng mệt rã rời, nên tiếng khóc nhỏ dần. Cô bé khẽ hé mắt ra nhìn xung quanh, chiếc mũi nhỏ đỏ bừng, hàng mi dài vẫn còn đẫm những giọt nước mắt khiến người ta nhìn thấy mà thương.

Cô bé nấc một cái, nước mắt lưng tròng nhìn mọi người đang đứng túm tụm trước mặt mình, rầu rĩ ngoảnh mặt, nhìn Hạ Kỳ, dè dặt hỏi: "Ôn… ôn ã, bọn họ đang làm chái chì thế*?"

(*) Ông… ông xã, bọn họ đang làm cái gì thế?

Hạ Kỳ tức tối nhéo chiếc mũi đỏ bừng của cô bé, giọng nói trong trẻo mang đầy vẻ bất lực: "Em còn không biết xấu hổ mà hỏi anh, em nói thử xem?"

"Em… em hông bít*." Tiểu Miêu Miêu ỉu xìu gục đầu xuống, sụt sịt, dáng vẻ tủi thân vô cùng.

(*) Em… em không biết.

Cô bé vẫn còn đang để bụng chuyện Hạ Kỳ đã hung dữ với mình ban nãy. Ánh mắt của Hạ Kỳ dịu lại, vỗ nhẹ lên lưng của Tiểu Miêu Miêu, cúi đầu khẽ dỗ dành bên tai Tiểu Miêu Miêu.

"Miêu Miêu ơi, là lỗi của ôn ã, ban nãy anh không nên hung dữ với em, đừng giận nữa được không?"

Tiểu Miêu Miêu động lòng, cánh tay nhỏ nhắn mềm mại ôm lấy cổ của Hạ Kỳ, cái đầu nhỏ nhắn dụi dụi vào ngực Hạ Kỳ, Hạ Kỳ cũng chẳng bận tâm Tiểu Miêu Miêu dụi sẽ làm nhăn áo sơ mi của mình, mà ôm chặt lấy Tiểu Miêu Miêu.

"Đừng giận ôn ã nữa, được không?"

Tiểu Miêu Miêu nằm trong lòng Hạ Kỳ ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh đối diện với con ngươi đen thẳm của Hạ Kỳ, đôi môi nhỏ nhắn mềm mại khẽ nhếch lên, giọng nói nũng nịu thốt ra khỏi miệng, vẫn còn hơi ấm ức.

"Ôn ã không được hung dữ với Miêu Miêu nữa, Miêu Miêu sợ."


Vẻ mặt u ám ban nãy của Hạ Kỳ quả thật đã làm cô bé hoảng sợ một phen, giọng nói giận dữ đó khiến cô bé tưởng là Dung ma ma đến nữa chứ.

Cảnh Dung ma ma châm kim lên người Tử Vy quả thật rất đáng sợ.

Trong căn phòng u ám, khuôn mặt hung tợn của Dung ma ma, cầm cây kim bạc lập lòe phát sáng trong tay, cùng với tiếng thét chói tai của Tử Vy.

Chỉ xem thôi, mà cô bé đã cảm thấy đau đớn khắp cả người, cô bé rất sợ Hạ Kỳ sẽ đối xử với mình như vậy. Nếu Hạ Kỳ biết được Tiểu Miêu Miêu xem mình là Dung ma ma, chắc hẳn sẽ lấy dây thừng treo cô bé lên cột nhà mà đánh rồi.

"Sau này ôn ã sẽ không hung dữ với Miêu Miêu nữa."

Hạ Kỳ vuốt ve mái tóc mềm mại của cô bé, tự thề rằng, sau này sẽ không nổi giận với Tiểu Miêu Miêu nữa.

"Ôn ã, xin… xin… xin lỗi…"

Hạ Kỳ cầm khăn tay lau nước mắt trên mặt cho Tiểu Miêu Miêu: "Nói xin lỗi gì với anh cơ?"

Tiểu Miêu Miêu giơ bức thư nãy giờ vẫn đang cầm trong tay lên: "Chái này*."


(*) Cái này.

Hạ Kỳ mấp máy môi, lúc nhìn bức thư trong tay Tiểu Miêu Miêu, con ngươi trở nên u ám: "Không sao, sau này nếu Tiểu Miêu Miêu muốn, ôn ã sẽ làm cho em."

Ánh mắt của Tiểu Miêu Miêu sáng bừng: "Thật sao?"

"Thật." Hạ Kỳ cười đáp: "Ôn ã đã lừa em bao giờ đâu."

"Ôn ã, ăn thật tốt, êu anh chết mất thôi*."

(*) Ông xã, anh thật tốt, yêu anh chết mất thôi.

Tiểu Miêu Miêu ôm lấy cổ Hạ Kỳ, in một nụ hôn ngọt ngào lên gò má Hạ Kỳ, hoàn toàn không bận tâm đến ánh mắt kinh ngạc của đám người kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận