Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Translator: Nguyetmai

Hôm nay là thứ sáu, Hạ Kỳ và Tiểu Miêu Miêu sẽ đến nhà họ Miêu ở hai ngày. Để đón chào hai đứa bé, Hạ Mộng rời công ty về nhà rất sớm để chuẩn bị bữa tối.

Mặc dù bình thường Tiểu Miêu Miêu bám Hạ Kỳ hơn, nhưng dù sao thì Hạ Mộng cũng là mẹ của cô bé, hơn nữa hai người cũng đã lâu rồi không gặp nhau. Tiểu Miêu Miêu vừa nhìn thấy Hạ Mộng liền lập tức giãy giụa muốn xuống khỏi người Hạ Kỳ. Cậu liền thả cô bé xuống, đôi chân ngắn của Tiểu Miêu Miêu lon ton chạy nhào vào trong lòng Hạ Mộng.

"Mẹ!"

Hạ Mộng bế Tiểu Miêu Miêu lên, hôn chụt lên gương mặt tròn xoe của Tiểu Miêu Miêu.

"Có nhớ mẹ không nào?"

Tiểu Miêu Miêu nói lanh lảnh: "Nhớ ạ!"

"Vậy đến tối Tiểu Miêu Miêu ngủ cùng mẹ nhé, được không nào?"


Tiểu Miêu Miêu chau mày cẩn thận suy nghĩ, sau đó lắc đầu: "Không được, Miêu Miêu muốn ngủ cùng ôn ã cơ."

Hạ Mộng: "…"

Con nhóc thối dám vì sắc quên mẹ. Từ sau khi quen Hạ Kỳ, Tiểu Miêu Miêu lập tức không ngủ với cô nữa. Trong lòng Hạ Mộng thật sự cảm thấy tủi thân.

Tiểu Miêu Miêu chỉ nằm trong lòng Hạ Mộng một lát đã giãy giụa đòi xuống, đôi chân ngắn chạy lon ton vào lòng Hạ Kỳ. Hạ Mộng nhìn Tiểu Miêu Miêu đang được bế trong lòng Hạ Kỳ, mặt sạm lại.

Nếu không phải Hạ Kỳ chỉ là một cậu thiếu niên mới mười hai tuổi thì nhất định cô sẽ nghi ngờ Tiểu Miêu Miêu không phải do cô sinh ra, mà là do Hạ Kỳ sinh ra rồi.



Buổi tối lúc sắp ăn cơm, Miêu Kỳ Phong đột nhiên không mời mà tới. Giúp việc trong nhà thấy Miêu Kỳ Phong bước vào, định cúi người chuẩn bị chào Miêu Kỳ Phong thì cậu lại đặt ngón tay lên môi, ra hiệu im lặng.

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Miêu Kỳ Phong nhìn lướt qua phòng khách, nhỏ giọng hỏi: "Chị dâu tôi ở đâu vậy?"

"Bà chủ đang ở trong phòng bếp." Người giúp việc cũng nhỏ giọng trả lời Miêu Kỳ Phong.

Nhận được đáp án mong muốn, Miêu Kỳ Phong nhón chân rón rén đi đến cửa phòng bếp. Hạ Mộng đang làm bánh ngọt, luôn có cảm giác có một ánh mắt đang quan sát cô ở đằng sau.

Cô quay đầu lại, đúng lúc đối diện với đôi mắt đào hoa hơi chột dạ của Miêu Kỳ Phong.

Hạ Mộng cười: "Tiểu Phong, em tới tìm Hạ Kỳ à?"


Miêu Kỳ Phong lúng túng gật đầu, sau đó luống cuống gãi đầu đi tới giữa cửa, cười ngượng ngùng: "Chị dâu, Hạ Kỳ ở trên lầu ạ?"

"Ừm, thằng bé đang tắm rửa ở trên lầu!"

"Tiểu Miêu Miêu thì sao ạ?"

"Hình như đang xem tivi ở trên lầu đó, vừa nãy Hạ Kỳ bế con bé đi rồi, chị cũng không biết."

"Dạ dạ." Miêu Kỳ Phong chỉ lên lầu rồi nói: "Chị dâu, vậy em lên lầu tìm bọn họ đây."

"Đi đi!" Hạ Mộng cúi đầu nhào bột, không ngẩng đầu lên mà nói: "Tối nay đừng về nhé, chị làm bánh phô mai cho em."

Miêu Kỳ Phong cười tít mắt nói: "Vâng, tối nay em sẽ ngủ ở nhà chị một đêm."

Ở đây có cả phòng riêng cho Miêu Kỳ Phong vì cậu cũng thường xuyên ngủ ở đây.

"Được, lát nữa chị sẽ bảo chị Trương thu dọn phòng cho em."


"Cảm ơn chị dâu."

Quan hệ giữa Miêu Kỳ Phong và Hạ Mộng vô cùng tốt, chị dâu cậu là một người mạnh mẽ nhưng vô cùng nết na, ở công ty có thể bàn chuyện hợp tác làm ăn với anh trai cậu, về nhà có thể lại là một người vợ hiền dâu thảo. Cô luôn biết rõ mình phải làm gì ở từng vị trí.

Người phụ nữ thông minh như vậy, bảo sao anh trai cậu lại hết mực yêu thương.



Miêu Kỳ Phong bước rất khẽ, chỉ vài bước đã nhảy lên lầu. Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ của Tiểu Miêu Miêu ra, Miêu Kỳ Phong không vội đi vào ngay mà trước tiên, cậu thò đầu vào thăm dò tình hình bên trong một lượt.

Trong phòng ngủ chỉ có một mình Tiểu Miêu Miêu, có tiếng nước chảy ào ào truyền ra đứt quãng từ phòng tắm. Miêu Kỳ Phong biết ngay là Hạ Kỳ vừa về chắc chắn sẽ vào phòng tắm tắm rửa. Cho dù vết mực chỉ dính một chút lên áo sơ mi của cậu thì cậu vẫn sẽ cảm thấy mực đã thấm qua vải, dính lên người cậu.

Lúc này, Miêu Kỳ Phong mới yên tâm đẩy cửa ra, nghênh ngang đi vào…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận