Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Translator: Nguyetmai

Hạ Kỳ ra khỏi phòng tắm, đôi mắt đen như mực liếc thấy Miêu Kỳ Phong đang ngồi cạnh Tiểu Miêu Miêu, môi dán bên tai Tiểu Miêu Miêu, đang nói gì đó. Người quen thì sẽ biết bọn họ có quan hệ chú cháu, người không quen còn tưởng rằng bọn họ là đôi tình nhân nhỏ đang kề tai rủ rỉ thân mật.

Hạ Kỳ cố đè nén sự phiền muộn trong lòng khi nhìn thấy cảnh tượng này, cậu không thừa nhận là cậu đang ghen với cái tên Miêu Kỳ Phong này đâu.

"Hai người đang làm gì vậy?"

Giọng nói rành mạch được đè thấp của cậu thiếu niên đột nhiên vang lên trong phòng ngủ. Miêu Kỳ Phong đang nói với Tiểu Miêu Miêu xem lát nữa nên làm như thế nào thì giật mình đánh thót, suýt chút nữa là bị dọa thành bệnh tim luôn.

Miêu Kỳ Phong vẫn còn sợ hãi trong lòng, cậu nhìn về phía cậu thiếu niên mặc bộ đồ ngủ màu trắng, tóc vẫn đang nhỏ nước ở cửa phòng tắm. Cậu vỗ ngực, tức giận nói: "Sau này cậu có thể đánh động trước khi lên tiếng được không? Sắp hù chết tớ rồi đấy."

"Chắc không phải là có tật giật mình nên cậu mới sợ đấy chứ?" Hạ Kỳ hơi nhướng lông mày. Đôi mắt đen láy hờ hững nhìn Miêu Kỳ Phong, mắt Miêu Kỳ Phong hơi chớp chớp.

Cậu thiếu niên nhìn chẳng có lực sát thương nào hết, nhưng tại sao cậu lại không thể khống chế nhịp tim và sự chột dạ mơ hồ của mình vậy nhỉ?


Miêu Kỳ Phong rụt cổ lại, sau đó cứng cổ cãi: "Ai… ai có tật giật mình cơ? Cậu đừng có mà ngậm máu phun người!"

Lúc nói chuyện, giọng Miêu Kỳ Phong vẫn không đủ hùng hồn.

Nếu Hạ Kỳ mà vẫn cứ nhìn cậu chằm chằm như vậy tiếp thì không chừng cậu sẽ thật sự bị lộ tẩy mất. May mà Hạ Kỳ chỉ liếc cậu một cái rồi thu ánh mắt lại, hờ hững cầm khăn mặt lau tóc của mình, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh nhạt: "Căng thẳng đến mức ngay cả thành ngữ cũng nói được rồi kìa."

Miêu Kỳ Phong: "…"

Đây là đang khinh bỉ thành tích học tập kém cỏi của cậu đấy sao?

Hạ Kỳ cụp mắt nhìn Tiểu Miêu Miêu đang ngồi xếp bằng dưới đất hí hoáy với đống đồ chơi, sau đó mới ngồi lên giường sấy tóc. Hạ Kỳ vừa đi, Miêu Kỳ Phong lập tức cảm thấy bầu không khí xung quanh thoáng đãng hơn hẳn.

Sau khi nhìn ánh mắt cảnh cáo của Hạ Kỳ, Miêu Kỳ Phong ngồi cạnh Tiểu Miêu Miêu, nói ngắn gọn.

"Tiểu Miêu Miêu, còn nhớ vừa nãy chú đã nói gì với cháu không?"

Tiểu Miêu Miêu hí hoáy với đồ chơi trong tay, còn không ngẩng đầu lên: "Nhớ ạ!"

"Vậy lát nữa lúc xuống dưới nhà ăn cơm, cháu đừng quên nói với mẹ đó!"

"Vâng." Tiểu Miêu Miêu vẫn nhớ một câu nói lúc vừa rồi của Miêu Kỳ Phong, đôi mắt to lấp lánh nhìn vào Miêu Kỳ Phong: "Dậy, chú út đừng quên mua kẹo ngon cho cháu đó."

Tiểu Miêu Miêu thích nhất là ăn kẹo, nhưng Hạ Kỳ lại sợ cô bé bị sâu răng nên mỗi ngày chỉ cho cô bé ăn một cái kẹo nhỏ, còn không đủ nhét kẽ răng của cô bé. Miêu Kỳ Phong nhìn cô cháu còn nhỏ như vậy mà đã biết ra điều kiện, mặt mày tối sầm lại, nhưng cậu vẫn đồng ý. Mặc dù cậu làm việc không đáng tin cậy nhưng nói chuyện rất giữ lời.

"Được."

Tiểu Miêu Miêu tiếp tục yêu cầu: "Cháu muốn vị dâu tây."


"Được."

"Cháu còn muốn cả vị táo nữa."

"Được."

"Cháu còn muốn vị xô cô na*."

(*) Cháu còn muốn vị sô cô la.

"Cháu còn muốn…"

"Chỉ cần là vị có trong siêu thị thì chú sẽ mua hết cho cháu, được chưa?"

Miêu Kỳ Phong không thể chịu được nữa, cắt ngang lời Tiểu Miêu Miêu. Nếu cứ để con bé nói nhảm tiếp thì chắc là đến ngày mai cũng chưa nói xong.

Bởi vì cậu đã thấy các loại kẹo mà Hạ Kỳ đã chuẩn bị cho Tiểu Miêu Miêu, ít nhất cũng có phải mấy chục vị, tất cả đều là kẹo nhập khẩu được làm thủ công. Mặc dù cậu không mua nổi kẹo nhập khẩu nhưng mua loại kẹo que 5 xu một chiếc thì vẫn mua được.


"Đượt thôi." Tiểu Miêu Miêu nghĩ ngợi rồi nhướng mày nói: "Không thích xầu diêng đâu, thối lắm*."

(*) Không thích sầu riêng đâu, thối lắm.

"Không thích vị dưa hếu*."

(*) Không thích vị dưa hấu.

"Không thích vị chuối nữa."

"Không thích…"

Miêu Kỳ Phong: "…"

Cháu khó chiều như thế, Hạ Kỳ có biết không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận