Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Translator: Nguyetmai

Kỳ nghỉ hè cứ thế không chút báo hiệu mà tới, rồi cũng lặng lẽ mà đi.

Hạ Kỳ thi từ lớp 6 lên cấp hai với thành tích đạt điểm tối đa, đứng đầu thành phố. Trước khi nhập học vào trường trung học cơ sở, Hạ Kỳ phải tham gia khóa huấn luyện quân sự.

Mùng một tháng tám là ngày bắt đầu khóa huấn luyện quân sự, kéo dài suốt bảy ngày. Đây là bảy ngày nắng nóng nhất mùa hè.

Hạ Kỳ biết trước khi nhập học trung học cơ sở sẽ là khoảng thời gian huấn luyện quân sự, chỉ là cậu không ngờ nó lại đến vào lúc này.

Lúc nghe tin, Hạ Kỳ cũng coi như vẫn còn bình tĩnh, nhưng Miêu Kỳ Phong vừa nghe đến huấn luyện quân sự, lập tức chạy tới ôm Hạ Kỳ, gào khóc kêu cha gọi mẹ.

"Trời ạ, tại sao chúng ta phải tham gia huấn luyện quân sự cơ chứ? Tớ chân yếu tay mềm như thế này, tham gia huấn luyện quân sự xong chẳng phải sẽ biến thành một tên đàn ông thô ráp, xấu xí sao?" Miêu Kỳ Phòng chỉ cần tưởng tượng đến bộ dạng của mình sau khi hoàn thành khóa huấn luyện quân sự là lập tức muốn khóc hết nước mắt, khóc cho thành sông thành suối...


Cậu ta vẫn còn nhớ rõ, có một năm, anh họ cậu ta đến nhà họ chơi, vừa khéo anh ấy mới hoàn thành khóa huấn luyện quân sự về. Cậu ta suýt chút nữa không nhận ra nổi anh mình.

Làn da vốn không được trắng cho lắm của người anh họ này, sau khi tham gia huấn luyện quân sự về, từ trên xuống dưới chỉ có hàm răng là trắng, những chỗ khác có thể sánh cùng với dân châu Phi.

Trước giờ, thứ cậu ta thích nhất chính là cơ thể với làn da trắng bóc này.

Hạ Kỳ ghét bỏ đẩy Miêu Kỳ Phong đang cọ nước mắt nước mũi lên người cậu, hai hàng lông mày nhíu chặt, lạnh lùng nói: "Từ giờ trở đi, cậu phải duy trì khoảng cách 5m với tớ."

"Vì sao?" Miêu Kỳ Phong không hiểu được.

"Cậu quá bẩn." Hạ Kỳ nhíu mày.

Hạ Kỳ lấy trong túi quần ra một chiếc khăn tay màu trắng, chậm rãi lau tất cả những chỗ Miêu Kỳ Phong vừa mới chạm vào.

"Xí." Miêu Kỳ Phong không chỉ bị người ta ghét bỏ, còn bị coi như bệnh dịch, tức giận nói: "Tớ bẩn chỗ nào chứ? Chẳng phải ngày nào tớ cũng tắm rửa sạch sẽ rồi sao?"

"Cho dù có tắm rồi, cậu vẫn cứ bẩn."

"..."

Miêu Kỳ Phong bĩu môi. Trong lòng Hạ Kỳ, ngoại trừ Tiểu Miêu Miêu không bẩn, tất cả những kẻ khác đều bẩn giống như ăn mày cả.


Trên đường về nhà, Miêu Kỳ Phong giống như một cái đuôi nhỏ mà đi sau lưng Hạ Kỳ. Nhưng cậu ta vẫn ghi nhớ lời Hạ Kỳ lúc nãy nói là phải duy trì khoảng cách với cậu... Cậu ta không dám đi quá gần.

Miêu Kỳ Phong tủm tỉm thăm dò: "Hạ Kỳ, cậu có muốn tham gia khóa huấn luyện quân sự không thế?"

Hạ Kỳ đút hai tay trong túi, áo sơ mi trắng phối với quần đồng phục đen tạo ảo giác thiếu niên càng cao hơn. Cậu đi phía trước Miêu Kỳ Phong, đôi môi mỏng khẽ nói: "Không muốn..."

"Có thật không?" Hai mắt Miêu Kỳ Phong phát sáng, nhấc chân định đến cạnh Hạ Kỳ.

Hạ Kỳ đột nhiên dừng bước, quay người lại. Đôi đồng tử đen láy nhìn thẳng vào đôi mắt đang phát sáng của Miêu Kỳ Phong, đôi môi mỏng phớt hồng lạnh lùng nói, không để lộ bất cứ cảm xúc gì: "Tớ có nghĩ như nào, cũng chẳng liên quan gì đến cậu cả."

Miêu Kỳ Phong: "..."

Hạ Kỳ không để ý đến Miêu Kỳ Phong biến thành tượng đá, nhấc chân tiếp tục đi về nhà.

Bước chân của cậu nhanh hơn vừa nãy không ít. Hôm nay là ngày mọi người tới trường nhận thông báo nhập học, trời nóng bức, người xe lại đông, cậu không tiện dắt cả Tiểu Miêu Miêu đi cùng.


Lúc cậu ra cửa, Tiểu Miêu Miêu dùng cơ thể mềm mại của mình ôm chặt lấy cậu, nhất định không cho cậu đi. Khuyên can mãi, cuối cùng cậu phải dùng một hộp kem và "Hoàn Châu Cách Cách" mới có thể dỗ dành được cô bé. Không biết bây giờ cô bé ở nhà có khóc rống lên đòi cậu hay không.

Đến lúc Miêu Kỳ Phong khôi phục lại tinh thần mới phát hiện Hạ Kỳ đã đi rất xa rồi. Cậu ôm khuôn mặt như khóc tang của mình mà chạy về nhà.

Cậu vốn định xin nghỉ trốn khóa huấn luyện quân sự. Không biết vì sao, thân là chủ tịch của trường, cha cậu lại không cho phép cậu nghỉ, còn nói cái gì mà huấn luyện quân sự là cơ hội tốt để mài giũa ý chí, rèn luyện trí tuệ nữa chứ.

Nếu Hạ Kỳ có thể nói với cha cậu thì 80% là cậu ta không phải tham gia huấn luyện quân sự.

Nhưng bây giờ thì...

Miêu Kỳ Phong ưu thương ngẩng đầu, giang rộng hai tay, lớn tiếng la lên: "Trời ạ, để cho khóa huấn luyện quân sự khó hơn đi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận