Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Translator: Nguyetmai

Hạ Lâm vốn định bí mật chuồn về phòng mình rồi cởi bộ đồ không giống đồ người thường mặc ra. Nhưng Tiểu Miêu Miêu vừa lên tiếng, toàn bộ ý định của cô bé bị phá sản sạch rồi.

Hạ Lâm nhìn Tiểu Miêu Miêu bằng ánh mắt "em hận chị", rồi bình tĩnh quay lại ghế salon ngồi xem tivi tiếp.

Tiểu Miêu Miêu vô tội vuốt mũi, nhớ lại ánh mắt vừa nãy Hạ Lâm nhìn mình.

Tiểu Miêu Miêu nghĩ mãi không hiểu, đành phải ngẩng đầu lên hỏi Hạ Kỳ: "Ôn ã, lúc nãy em xái anh nói chái chì vậy?"

(*) Ông xã, lúc nãy em gái anh nói cái gì vậy?

Hạ Kỳ cười đau cả bụng, ôm cô bé vào trong lòng, nói: "Em ấy nói em rất đẹp."

"Vậy sao?" Tiểu Miêu Miêu khó hiểu, giọng nói có chút mê man: "Nhưng sao em thấy ánh mắt em ấy hình như cực kỳ ghét bỏ em ý."

"Ừm, có thể là em ấy thích bộ đồ của em."

Tiểu Miêu Miêu khó hiểu hỏi: "Bộ đồ em mặc sao?"

"Đúng thế."

"Em ấy không cần ghét em vì thế chứ, em đổi đồ với em ấy là được."

Tiểu Miêu Miêu nói xong lại giãy giụa rời khỏi lòng Hạ Kỳ, chạy đến trước mặt Hạ Lâm, cười giòn giã nói: "Nâm Nâm, chúng ta đổi quần áo đi!"


"Vì sao?" Hạ Lâm khó hiểu nhìn Tiểu Miêu Miêu.

Hạ Lâm bé nhỏ hoàn toàn không nghĩ tới ông anh trai vốn cuồng em gái đã thăng cấp thành cuồng vợ. Hạ Kỳ bán đứng Hạ Lâm, Tiểu Miêu Miêu cũng không chút do dự bán đứng ôn ã mình.

"Ôn ã nói em ghét chị vì em thích bộ đồ chị đang mặc."

"..."

Cô bé nói vậy lúc nào chứ hả. Anh, ra đây nói rõ cho em nghe nào.

Khoảnh khắc ánh mắt hai anh em chạm nhau, Hạ Kỳ khẽ nhếch đầu, bình thản hỏi Ngọc Mạn Nhu: "Mẹ ơi, tối nay chúng ta ăn cá rán đi." Giống như cái kẻ vừa hãm hại em gái không phải cậu vậy.

"..."

Hạ Lâm cảm thấy rõ ràng mọi người trong cái nhà này đều bất công với cô bé.

Tiểu Miêu Miêu tung tăng như chim sẻ chạy đến trước mặt Hạ Lâm: "Nâm Nâm, chúng ta mau đổi quần áo thôi!"

Hạ Lâm nhìn lại bộ đồ tươi sáng, rực rỡ mà Tiểu Miêu Miêu đang mặc, hai tay không kìm được nắm chặt lấy quần áo của mình. Có đánh chết cô bé cũng không mặc bộ đồ đấy.

Trông ngu ngốc quá đi thôi!

...


Hạ Lê Hân tan làm về đến nhà, vừa vào cửa đã trông thấy hai cô bé mặc trang phục cô nương thời Mãn Thanh. Nếu không phải nội thất trong phòng vẫn giống như hôm trước, anh còn tưởng mình đã xuyên không.

Nghe thấy tiếng mở cửa, hai cô bé đồng thời quay đầu, giòn giã chào:

"Ba."

"Ba Hạ."

Vừa nghe xong, Hạ Lê Hân giật mình nhảy dựng lên.

Nhìn kĩ lại bộ đồ trên người hai cô con gái, Hạ Lê Hân đã hiểu được đây là tác phẩm của ai.

"Ngoan quá." Hạ Lê Hân đi vào, lấy hai cái hộp nhỏ ở trong cặp ra: "Ba có quà cho hai con này."

Trong tình huống bình thường, quà của Hạ Lê Hân vẫn khá là phổ thông. Là hai cái đồng hồ trẻ con. Cái của Tiểu Miêu Miêu màu hồng, của Hạ Lâm là màu vàng. Vì cô bé thật sự không mê nổi màu hồng phấn.

Đúng lúc này, Ngọc Mạn Nhu cũng đi từ trong bếp ra, bưng đĩa cá rán lúc nãy Hạ Kỳ nói. Nhìn thấy Hạ Lê Hân đang dỗ dành bọn trẻ, cô cười nói: "Anh về rồi đấy à, mau đi rửa tay còn ăn cơm."

"Được." Trông thấy vợ mình, mặt Hạ Lê Hân lập tức lộ vẻ dịu dàng.

Có vợ đẹp, còn có con gái đáng yêu, con trai anh tuấn, dịu dàng, mỗi lần về nhà, thể xác và tinh thần anh đều có thể được thư giãn.

"Tiểu Kỳ đâu rồi?"

Hạ Lê Hân rửa tay xong đi ra, nhìn lướt qua căn phòng mới quay sang Ngọc Mạn Nhu hỏi.

"Đang tắm trên lầu ấy."

Hạ Kỳ mắc bệnh sạch sẽ. Hôm nay lên trường lấy giấy báo nhập học, cả người cậu đầy mồ hôi, hơn nữa, Miêu Kỳ Phong còn cọ hết nước mắt nước mũi lên người cậu, có thể nhịn đến bây giờ đã là cực hạn của Hạ Kỳ rồi.

Nếu không phải lúc nãy dỗ Tiểu Miêu Miêu, không chừng cậu đã sớm chạy vào nhà tắm ngâm mình trong bồn rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận