Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Translator: Nguyetmai

Lúc Tiểu Miêu Miêu trông thấy đàn vịt nhỏ, đôi mắt sáng rực, tràn đầy sự vui mừng ngạc nhiên.

"Cho em hết ạ?"

Hạ Kỳ gật đầu: "Bây giờ em có thể chơi được rồi."

"Nhưng mà…" Tiểu Miêu Miêu chỉ vào áo sơ mi của Hạ Kỳ.

Chiếc áo sơ mi của cậu vốn chỉ bị ẩm thôi, nhưng sau khi ôm Tiểu Miêu Miêu thì đã trở nên ướt sũng.

Mặc dù cơ thể thiếu niên vẫn chưa có nét đàn ông trưởng thành, nhưng bởi vì Hạ Kỳ thường xuyên chạy bộ buổi sáng để rèn luyện sức khỏe nên cơ thể cũng vẫn rất săn chắc.

Nhất là làn da trắng nõn của Hạ Kỳ, ở trong mắt Tiểu Miêu Miêu, nó giống như một chiếc bánh kem vậy. Ngón tay mũm mĩm chọc vào ngực Hạ Kỳ, Tiểu Miêu Miêu vô thức nuốt nước bọt ừng ực.


Nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của Tiểu Miêu Miêu, Hạ Kỳ cúi đầu, nhìn thấy ánh mắt đang nhìn ngực cậu mà thèm nhỏ dãi của Tiểu Miêu Miêu.

Ánh mắt của Tiểu Miêu Miêu quá nóng bỏng, mang tai Hạ Kỳ không cần nhìn cũng biết đã đỏ lựng lên.

Tiểu Miêu Miêu nhìn chằm chằm vào Hạ Kỳ hồi lâu, như có phát hiện mới.

"Ôn ã, trên ngời anh có hai điểm đỏ*."

(*) Ông xã, trên người anh có hai điểm đỏ.

Điểm đỏ?

Điểm đỏ nào cơ?

Trong đôi mắt của Hạ Kỳ hiện lên chút khó hiểu. Tiểu Miêu Miêu chỉ vào bộ ngực nhỏ bằng phẳng của mình, nói với Hạ Kỳ.

"Ôn ã, anh xem, chỗ này của em cũng có hai điểm đỏ."

Hạ Kỳ: "…"

Ma xui quỷ khiến thế nào, cậu lại cúi đầu xuống nhìn. Lúc nhìn thấy chỗ Tiểu Miêu Miêu chỉ vào, dái tai Hạ Kỳ cứ thể đỏ lên.

Nơi chấm đỏ của Tiểu Miêu Miêu vẫn chưa phát triển, nhưng nhìn chỗ đó, Hạ Kỳ bỗng cảm thấy miệng mình khô khốc.

Ngây người ra một lúc, Hạ Kỳ mới phản ứng lại được mình đang nhìn cái gì, đôi tai đỏ ửng của cậu giờ đã lan tới thiêu đốt cả gương mặt trắng nõn.


Hạ Kỳ xấu hổ quay mặt đi khỗ khác, cầm lấy vòi hoa sen, giọng nói trong trẻo đã trở nên hơi khàn khàn: "Chúng ta tắm rửa nhanh lên."

Tay Tiểu Miêu Miêu vẫn đang cầm con vịt nhỏ màu vàng: "Không chơi vịt nhỏ nữa ạ?"

"Hôm khác lại chơi."

Bây giờ chỉ sợ cậu không thể bình tâm như nước để tiếp tục tắm rửa cho Tiểu Miêu Miêu được nữa rồi. Hơn nữa Hạ Kỳ cũng ý thức được, bây giờ Tiểu Miêu Miêu đã sắp ba tuổi. Mà cậu cũng đã là một thiếu niên mười ba tuổi, sắp đến tuổi dậy thì.

Sau này, chuyện tắm rửa, thay quần áo Tiểu Miêu Miêu vẫn nên giao lại cho chị Trương làm thôi!

"Dạ."

Trong giọng nói non nớt của Tiểu Miêu Miêu có chút hụt hẫng, nhưng rồi lại nhanh chóng tươi cười rạng rỡ. Không hiểu sao mà giờ Hạ Kỳ không dám nhìn vào gương mặt đang toe toét của Tiểu Miêu Miêu nữa.

Suy nghĩ vừa nãy thực sự quá không đứng đắn, thế mà cậu lại có suy nghĩ đen tối với một đứa con nít.

Hạ Kỳ cầm vòi hoa sen rửa sạch bọt trên người Tiểu Miêu Miêu, sau đó cầm khăn tắm màu trắng bọc cơ thể nhỏ bé của Tiểu Miêu Miêu lại, bế cô bé ra ngoài. Tiểu Miêu Miêu nằm trên chiếc giường êm ái, cái chân nhỏ đá văng khăn tắm trên người ra, lăn qua lộn lại.


Lúc Hạ Kỳ pha sữa bột xong quay về đã thấy cục bông trắng của cậu đang làm trò quậy phá. Thấy ông xã quay lại, Tiểu Miêu Miêu lập tức ngồi dậy, ngoan ngoãn xếp bằng trên giường.

Chờ Hạ Kỳ đến gần, Tiểu Miêu Miêu trông thấy bình sữa trong tay cậu. Cô bé gọi ngọt ngào: "Ôn ã."

Hạ Kỳ đặt bình sữa lên tủ đầu giường ở bên cạnh, khẽ hỏi: "Miêu Miêu mặc quần áo trước đã, được không nào?"

"Có thể không mặc được không ạ?" Mặc quần áo thật sự quá mệt mỏi, không thoải mái bằng chẳng mặc gì hết.

Hạ Kỳ lắc đầu: "Không được. Nếu Miêu Miêu không mặc quần áo thì không cho uống sữa nữa."

Tiểu Miêu Miêu thở dài như bà cụ non: "Vậy được ạ!"

Hạ Kỳ cưng chiều vuốt tóc Tiểu Miêu Miêu, lấy quần áo tới để bên cạnh giường. Để đề phòng mắt nhìn lung tung, Hạ Kỳ đều cúi đầu cho đến khi mặc quần áo xong xuôi cho Tiểu Miêu Miêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận