Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Translator: Nguyetmai

Lúc Hạ Kỳ mặc quần áo cho Tiểu Miêu Miêu, cô bé không chống lại được con sâu ngủ trong người, cứ thế gục lên vai Hạ Kỳ ngủ thiếp đi. Hạ Kỳ nghiêng đầu sang nhìn Tiểu Miêu Miêu, nhìn cô bé ngây thơ đang ngủ ngon lành, lòng bàn tay cưng chiều nhéo mũi cô bé, nhưng lại không nỡ đánh thức Tiểu Miêu Miêu.

Tiểu Miêu Miêu đã ngủ nên lúc đi không hề biết mình bị bế đi mà gào khóc như mọi khi.

Hạ Kỳ đưa Tiểu Miêu Miêu đang gục trên vai mình cho Hạ Mộng, trên tay còn cầm một chiếc ba lô nhỏ màu hồng: "Tất cả mọi thứ trong này đều là đồ mà Tiểu Miêu Miêu cần dùng đến."

"Tiểu Kỳ, cảm ơn con."


"Chúng ta là người nhà cả mà, không cần cảm ơn đâu ạ."

Hạ Mộng nhướn mắt nhìn cậu thiếu niên trước mặt mình, cậu đang mặc một bộ áo ngủ màu trắng, nhưng sự nho nhã chững chạc trong phong thái ăn nói và cử chỉ của cậu lại không hề phù hợp với độ tuổi này. Điều duy nhất Hạ Mộng có thể chắc chắn là: Cô rất yên tâm giao Tiểu Miêu Miêu cho cậu.



Hạ Kỳ tiễn Tiểu Miêu Miêu đi rồi nhưng vẫn đứng trước cổng biệt thự nhìn theo hướng Tiểu Miêu Miêu rời đi. Cậu cứ thế đứng ngây người một lúc lâu mà vẫn chưa có ý định vào nhà.

Đến khi cái lạnh thổi tới từng cơn mới khiến cậu giật mình. Hạ Kỳ khẽ lắc đầu bật cười, nhét tay vào túi áo, chậm rãi đóng cửa quay vào nhà. Cậu ngồi trong phòng khách một lát rồi mới đi lên tầng.

Vừa mở cửa phòng ngủ ra, Hạ Kỳ đã thấy đống chăn lộn xộn trên giường, chỉ là trong chăn đã không còn cục bột nhỏ ấy nữa. Không có Tiểu Miêu Miêu, căn phòng dường như trở nên vắng vẻ, lạnh lẽo hơn. Ngay cả không khí cũng tràn ngập cảm giác hiu quạnh.

Hạ Kỳ đi qua trải chăn lại gọn gàng, sau đó lên giường nằm, gối lên chiếc gối nhỏ của Tiểu Miêu Miêu. Từ lúc vừa qua trăm ngày, Tiểu Miêu Miêu đã ngủ cùng cậu rồi. Đến tận bây giờ, hai người vẫn chưa từng tách nhau ra bao giờ.

Trên gối vẫn còn đọng lại hơi thở ngọt ngào của Tiểu Miêu Miêu. Nhưng không có Tiểu Miêu Miêu, tối nay Hạ Kỳ lại mất ngủ rồi.

Cậu gối hai tay ra sau đầu, đôi mắt đen như mực ngắm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Không biết lúc này Tiểu Miêu Miêu có ngủ ngoan hay không, có khóc lóc ầm ĩ hay không, có nghe lời mẹ Hạ hay không, có… nhớ cậu hay không?


Hạ Kỳ gần thức trắng cả đêm, đến lúc trời sắp sáng, cậu mới mơ màng thiếp đi. Trước khi ngủ, trong đầu cậu đã có kết quả mà cả tối mới nghĩ ra.



Mà lúc này, Tiểu Miêu Miêu mà Hạ Kỳ hằng lo lắng đã đến bệnh viện thành phố R. Mọi người đều biết rằng ông cụ Hạ đã sắp qua đời nên tất cả đều đang đứng quây quần bên giường bệnh, đưa tiễn ông trên đoạn đường cuối cùng.

Hạ Mộng là người cuối cùng chạy đến. Cô bế Tiểu Miêu Miêu nhìn ông lão đang hấp hối trên giường bệnh, trong lòng dâng lên cảm giác đau xót đến cùng cực.

Hạ Mộng lảo đảo bước đến trước giường bệnh, cầm bàn tay đã bị bệnh tật tra tấn đến mức chỉ còn lại da bọc xương: "Ba, ba mau tỉnh lại đi, con dẫn Tiểu Miêu Miêu đến thăm ba đây."

Tiểu Miêu Miêu được Hạ Mộng lay dậy. Lúc này, cô bé vẫn còn chưa thấy rõ cảnh tượng trong phòng bệnh, còn tưởng là đang ở trong lòng Hạ Kỳ. Cô bé dụi mắt, giọng nói non nớt mang theo chút ấm ức vì bị đánh thức.


"Ôn ã, Miêu Miêu vẫn muốn ngủ nứa."

Hạ Mộng nghe thấy giọng nói của con mình, sống mũi hơi cay cay, nước mắt vốn đã dâng đầy trong tròng mắt liền đua nhau lăn xuống đôi gò má.

"Ba, chẳng phải ba yêu Tiểu Miêu Miêu nhất hay sao. Ba mau tỉnh lại đi, nhìn Tiểu Miêu Miêu đi, được không ba?"

Nghe thấy giọng nói của mẹ, Tiểu Miêu Miêu cảm thấy có gì đó không đúng. Cô bé mở mắt ra nhìn mọi người trong phòng với vẻ mê man.

Hạ Mộng xoay người Tiểu Miêu Miêu lại, để cô bé nhìn thấy ông ngoại trên giường bệnh: "Miêu Miêu, con nhìn đi, đó là ông ngoại mà con yêu quý nhất, bây giờ ông ngoại đang ngủ mất rồi. Con gọi ông ngoại dậy giúp mẹ, được không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận