Thiên Hoàng Quý Trụ

“Tối hôm qua Hoàng thượng không có phát sốt, nhưng cũng không có đổ mồ hôi.” Bách Nhận chau mày, sợ quên cái gì, nghĩ nghĩ lại nói, “Phải, còn tỉnh một lần, uống nửa chén trà.”

Chương thái y gật đầu, chậm rãi nói: “Nếu đã hạ sốt thì không sao, xem mạch đạp đã không có gì lo ngại, chỉ là không đổ mồ hôi không tốt, Vương gia khuyên Hoàng thượng dùng nhiều canh nóng đi.”

Bách Nhận đáp ứng: “Ăn uống thì sao?”

Chương thái y khom người: “Giống như hai ngày trước vậy, ăn thanh đạm là được.”

Bách Nhận còn không yên tâm, lại giữ Chương thái y hỏi một hồi lâu, cuối cùng vẫn là Kì Kiêu ở trong noãn các gọi hắn, Bách Nhận mới thả người rời đi.

“Ngẫu nhiên phong hàn thôi, ngươi làm gì nghiêm trọng như vậy….” Kì Kiêu miễn cưỡng tựa trên giường, mắt phượng nửa khép, giọng nói có chút khó chịu, “Hôm nay không cần lại uống canh đắng kia nữa đi?”

Bách Nhận nói: “Lại uống một ngày, ta xem phương thuốc hôm nay sửa lại, hẳn là không đắng.”

“Lại lừa ta a….” Kì Kiêu nhướng mày cười, “Không sao, nếu vẫn là đắng… vậy ngươi cứ dùng biện pháp cũ đút cho ta là được.”

Mặt Bách Nhận đỏ lên…. Từ đầu tháng chạp đến giờ đã có vài lần đại tuyết, có lẽ là cho năm nay rất vất vả, Kì Kiêu vài năm chưa từng sinh bệnh thế nhưng bị phong hàn, lúc nửa đêm một nhiên phát sốt lên, Kì Kiêu sợ lây nhiễm, vội để Bách Nhận tránh đi, Bách Nhận làm sao nghe lời, vẫn một tấc không rời canh chừng, Kì Kiêu gặp nói không được đơn giản phát giận, không dọa được Bách Nhận ngược lại đem một đám cung nhân dọa sợ gần chết. Ai ngờ, Bách Nhận còn lợi hại hơn hắn, lúc này rống ngược lại, Kì Kiêu lập tức ỉu xìu, chỉ phải mặc kệ.

Bách Nhận đại phát thần uy khiến mọi người kính sợ vô cùng, ngay cả các ngự y nói chuyện với hắn đều mang mười hai vạn phần cẩn thận, luân phiên lặp lại vài lần chỉ là cảm phong hàn mới khiến hắn an tâm. Từ ngao thuốc đến đút thuốc tất cả Bách Nhận đều tự mình làm, mỗi khi đưa thuốc đến còn phải tự mình thử, Kì Kiêu cảm động vô cùng, lại cứ nhịn không được muốn đùa giỡn hắn, giống như đút thuốc, lai người, thay quần áo mấy việc này cũng toàn bắt Bách Nhận làm, cứ phải đùa đến Bách Nhận đỏ mặt mới thôi.

Kì Kiêu nhẹ thở dài: “Dưỡng bệnh như vậy… ngược lại cũng là chuyện tốt.”

Mắt Bách Nhận vừa trừng, Kì Kiêu liền ngoan ngoãn đổi giọng: “Bất quá nếu hưởng qua tư vị này rồi… vẫn phải mau khỏe lại mới được.” Bách Nhận mệt mỏi liếc nhìn Kì Kiêu, Kì Kiêul ắc đầu bật cười: “Làm Hoàng đế này… càng ngày càng không quản được ngươi….”

Bách Nhận cũng bật cười, không nói trước kia lúc hắn làm giao dịch với Kì Kiêu, cho dù là sau khi hai người thổ lộ tình cảm rồi Bách Nhận cũng sẽ không ở trước mặt Kì Kiêu làm càn như vậy, lcú ấy Kì Kiêu còn chỉ là Thái tử thôi, trong lòng Bách Nhận vẫn phải mang kiêng kị, Kì Kiêu ngẫu nhiên cũng sẽ thật nghiêm mặt nổi giận với hắn. Nhưng đến bây giờ… Kì Kiêu thành cửu ngũ chí tôn, nhưng Bách Nhận cũng không lại sợ.

Lúc Kì Kiêu ở với Bách Nhận, tính tình cũng không tự giác mà càng ngày càng tốt, trước kia hắn có chuyện gì cũng đều nghĩ mọi cách gạt Bách Nhận, mà nay mặc kệ là việc lớn hay nhỏ, Kì Kiêu đều sẽ nói với Bách Nhận đầu tiên, khiến hắn có chuẩn bị, hai người chuyện gì cũng nói với nhau, một là Hoàng đế, một là Vương gia, đóng cửa lại lại giống như phu thê bình thường, chậm rãi nói chuyện, có thương có lượng.

Đương nhiên, này chỉ là với Bách Nhận, đối với người khác, tính tình Kì Kiêu vẫn cứ giống như Diêm vương, Giang Đức Thanh từng cười nói, Kì Kiêu là đem toàn bộ tính tốt cả đời đều cho Bách Nhận.

“Ta nghe nói hôm nay có người Vương phủ đến tìm ngươi?” Kì Kiêu xoa mi tâm, “Có chuyện quan trọng gì sao?”

Bách Nhận sửng sốt, cười: “Không… chỉ là Thái phi nghe nói Hoàng thượng long thể bất an, để người đến thỉnh an, lại đưa thuốc bổ.”

Kì Kiêu ngẩng đầu nhìn Bách Nhận, cười khẽ: “Nói dối trước mặt ta? Cho rằng ta không nhìn ra sao?”

Bách Nhận không thể, chỉ phải thành thật: “Là… An Khang xảy ra chuyện.” Kì Kiêu nhướng mày, “Không phải lúc trước đã nói không có gì? Chuyện kê đơn Lý phủ, không lẽ còn chưa xong?”

Bách Nhận lắc đầu: “Không phải cái kia, sau khi xảy ra chuyện, người Lý phủ phạt An Khang quỳ từ đường, ai ngờ mới quỳ hai ngày, nàng liền… sảy thai.”

Kì Kiêu nhíu mi: “Nàng có thai? Vậy sao còn bắt quỳ từ đường?”

Bách Nhận cười khổ: “Ngay cả chính nàng đều không biết, trách được ai? Hai tháng này mỗi ngày nàng vội vã đi tính kế ám hại người khác, làm sao rảnh rỗi để ý chính mình, đã… đã không có, Lý phủ cũng không thể lại trách móc nàng, đành phải cho nàng trở về viện tĩnh dưỡng, nhưng nghe người nói… về sau cũng không dễ dàng hoài thai.”

Kì Kiêu cười nhạo: “Tự làm tự chịu, về sau nàng cũng chỉ có thể như thế….”

Bách Nhận không nghĩ thông suốt được như Kì Kiêu, trong lòng vẫn có điểm khó chịu, Kì Kiêu giải thích: “Đây là báo ứng, nàng giết chết hài tử nhà người ta, cho nên hài tử của mình cũng mất…. Thôi được rồi, không nói này, phải, sáng nay nửa tỉnh nửa mê ta loáng thoáng nghe nói Khang quận vương đến đây, là thật?”

Bách Nhận gật đầu: “Đến thỉnh an ngươi, ta không cho hắn vào.”

Kì Kiêu đăm chiêu một lúc lâu sau mới nói: “Hai ngày này bệnh nhàm chán, lại suy nghĩ vài chuyện…. ngươi turớc lên đây.”

Bách Nhận cởi giày, lên giường tựa bên cạnh Kì Kiêu, Kì Kiêu kéo tay Bách Nhận chậm rãi nói: “Sức khỏe ta xem như tốt, nhưng cũng sẽ bệnh vặt, tuy không nên nghĩ sớm như vậy… nhưng mà có một số việc phải tính xa.”

Trong lòng Bách Nhận đột nhiên khó chịu, nhíu mày: “Tính cái gì?”

Kì Kiêu chỉ một ô đầu giường có khắc hoa: “Nhớ rõ lúc trước ta nói với ngươi, bên trong có một ngăn ngầm đi, hôm qua ta viết một đạo thánh chỉ, đã hạ đại ấn, đặt ở bên trong, về sau nếu như có chuyện gì, ngươi có thể….”

“Ai cho ngươi viết!” Bách Nhận cơ hồ nén không được lửa giận, gắt giọng, “Bất quá là cảm phong hàn một chút, ai cho ngươi….”

“Ta biết.” Kì Kiêu cười, cúi đầu hôn hôn mặt Bách Nhận, nhẹ giọng, “Ta biết lần này không sao, nhưng có một số việc phải làm chuẩn bị đầy đủ mới tốt, giống như… Phụ hoàng ta, lúc trước cũng không nghĩ đến chính mình sẽ chết ở bên ngoài, cho nên không nghĩ đến… sẽ xảy ra việc về sau.”

Nhắc đến chuyện cũ, Bách Nhận càng khó chịu, Kì Kiêu cười tiếp tục: “Chuyện cũ không thể quên, hôm nay đơn giản đem lời khó nghe đều nói hết…. Trên thánh chỉ đã viết rõ, nếu ta có chuyện gì, lập tức lập Kì Dục làm Thái tử, ngươi làm Nhiếp chính Vương, vì trấn an tốt thất, thế gia, văn nhân…. Ta định ra tám vị đại thần phụ chính, bọn họ đều trung thành với ta, cũng là lão triều thần năm đó, mà phía sau bọn họ cũng có các loại quan hệ lợi ích, kiềm chế lẫn nhau, cho dù không vì ta, vì vị trí phụ chính này, bọn họ cũng sẽ tuân chỉ….”

“Thánh chỉ này trước để đây mười năm, mười năm sau… xem tư chất Dục nhi thế nào đi, không được ta lại sửa.” Kì Kiêu cười, “Sửa khi còn nhỏ tuổi, ngày sau ngươi cũng dễ dàng hơn.”

Bách Nhận cật lực đè nén lệ ý, lạnh giọng: “Hoàng thượng không khỏi quá tin tưởng ta, lập loại ý chỉ này…. Ngươi sẽ không sợ ta bây giờ lập tức giết ngươi? Chỉ cần ngươi chết… ta là Nhiếp chính Vương, Kì Dục còn chưa đầy tuổi, ta muốn làm cái gì không được?!”

Kì Kiêu quay đầu nhìn Bách Nhận, cười khiêu khích: “Giết đi, giết tướng công ngươi, thiên hạ này liền thành của ngươi.”

“Ngươi!” Bách Nhận vừa giận vừa vội, thốt ra, “Năm nay ngươi còn chưa đủ hai mươi hai! Cần gì phải nghĩ đến như vậy? Lại nói ai muốn làm Nhiếp chính cho nhi tử ngươi?! Ngươi đi, ta lập tức đi theo, kiếp sau lại đầu thai cùng một chỗ!”

Trái tim Kì Kiêu bị người hung hăng siết chặt, nhắm chặt mắ: “Đến lúc ấy, ta đương nhiên không có cách nào ngăn được ngươi, nhưng lỡ như ngươi còn muốn sống thì sao? Ta… dù thế nào ta cũng muốn để lại cho ngươi một con đường không có ta ngươi cũng có thể sống tốt.”

Bách Nhận mím chặt môi, chỉ là nước mắt vẫn không nhịn được trào ra, Kì Kiêu đau lòng hoảng, vội ngồi dậy dỗ: “Được rồi được rồi, nói chỉ là phòng ngừa vạn nhất, tướng công ngươi khỏe như vậy, tuy không được đến vạn tuế, nhưng sống với ngươi đến chín mươi chín vẫn là được, thôi…. Trách ta, không nói này.”

Bách Nhận hít sâu một hơi, trầm giọng: “Chờ qua năm… ta cũng muốn tìm con thừa tự, sau ta không lại băn khoăn, nếu thật sự có một ngày như vậy, ta sẽ an bài thỏa đáng hậu sự của ngươi, sau đó một đường đưa linh cữu đến địa cung, không lại đi ra….”

Kì Kiêu đau lòng đến khó thở, yên lặng nhìn Bách Nhận, nói không nên lời.

Có lẽ là vì Kì Kiêu ngã bệnh vốn đã khiến Bách Nhận khó chịu, cũng là vì tối nay nói lời rất khiến người đau đớn, tuy ban đêm Bách Nhận vẫn giống như hai ngày trước thường xuyên sờ trán Kì Kiêu xem hắn có sốt hay không hoặc là pha trà, chăm sóc Kì Kiêu chu đáo, nhưng một câu cũng không nói.

Hôm sau, trời tảng sáng Kì Kiêu xoay người từ phía sau ôm lấy Bách Nhận, nhẹ giọng cười: “Còn không nói chuyện với ta?”

Bách Nhận nghiêm mặt nhỏ không nói, Kì Kiêu bật cười: “Ngày hôm qua là ta không đúng, đều đã tạ tội với ngươi, làm sao còn không vui đâu?”

Kì Kiêu gặp Bách Nhận hình như không giận như vậy, tiếp tục: “Người ta nói phu thê không có cách đêm cừu, này đều đã một đêm, Lĩnh Nam Vương… nên nguôi giận đi?”

Người trong lòng thoáng thả lỏng, Kì Kiêu không ngừng cố gắng, cười: “Còn không vui? Ngươi đây rõ ràng là khi dễ bệnh nhân….” Người kia nghe lời này lại cử động, lập tức chậm rãi tựa sát vào, Kì Kiêu nhếch môi cười cười, kề sát tai Bách Nhận: “Vương gia, tha ta đi.”

Kì Kiêu phong hàn còn chưa khỏi hẳn, thanh âm nặng nề, lại phá lệ quyến rũ, Bách Nhận nhịn không được đỏ mặt, Kì Kiêu bị bắt ăn chay nhiều ngày, gặp Bách Nhận không tức giận tay liền không thành thật, Bách Nhận nhíu mày: “Không được! Còn chưa khỏe đâu! Ngự y nói, phải đổ….”

Kì Kiêu xoay người đặt Bách Nhận dưới thân, cười khẽ: “Ta biết, muốn đổ mồ hôi nha, rất dễ….”

Kì Kiêu dù sao cũng rất trẻ tuổi, lại có Lĩnh Nam Vương hỗ trợ “đổ mồ hôi”, phong hàn chỉ mấy ngày lài khỏi, sau khi khỏe lại, tính tình Kì Kiêu rất tốt, không chỉ phong thưởng cung nhân Hải Yến cung, còn liên tục ban thưởng một đám hoàng thân đến thăm bệnh, ai ngờ, mọi người vừa mới nhỏ giọng nói hai câu Kì Kiêu bệnh sau đổi tính thì đột ngột xảy ra chuyện, chợt có ngôn quant ham tấu Khang quận vương “thừa lúc Thánh thượng lông thể bất an mà điều tra bệnh tình, thăm đò thánh ý, mưu đồ gây rối”. Lúc Kì Kiêu bệnh, quả thật Khang quận vương có đến thỉnh an, cũng thật nỏi Lĩnh Nam Vương Đông Lăng Bách Nhận bệnh tình của Kì Kiêu thế nào, Khang quận vương không thể chối cãi, nhân chứng vật chứng đều có, Kì Kiêu lập tức hạ chỉ xử lý Khang quận vương, đày hắn đến Tây Bắc, không có tuyên triệu vĩnh viễn không được vào kinh.

“Không phải cũng muốn đi đất phong sao, trẫm thành toàn hắn.” Kì Kiêu nhếch môi cười lạnh, “Ta chỉ cảm phong hàn có một chút, hắn liền như phát điên hỏi thăm các loại, về sau nếu thật có chuyện gì, hắn còn không tạo phản đầu tiên?”

Bách Nhận không vui, Kì Kiêu viết xuống chiếu thư kia, đại khái cũng là bởi vì trong lúc ngã bệnh Khang quận vương liên tục đến lấy cớ thăm bệnh đi…. Hắn sợ ngày sau có bất trắc, chính mình sẽ bị đám nhiều rình mò long ỷ xé nát.

Kỳ thật lá gan của Khang quận vương cũng không lớn như vậy, ít nhất hiện tại không có, hơn nữa ngày sau hắn có gan lớn như vậy cũng không cần lo, trong mắt Kì Kiêu không chứa được hạt cát, triều chính quân sự toàn bộ nắm chặt trong lòng bàn tay, dõi mắt nhìn lại, muốn tìm một người trong hoàng thất có khả năng chống lại Kì Kiêu… thật sự không có.

Kì Kiêu tùy tay ném tấu chương lên bàn, trào phúng: “Là vì bọn họ, ta cũng sẽ sống đến một trăm tuổi, xem ai ngao chết ai!”

Bách Nhận nghe cười ra tiếng, Kì Kiêu quay đầu nhìn Bách Nhận: “Ngươi cười cái gì?! Từ hôm nay trở đi ngươi cũng ngoan ngoãn nghỉ ngơi giữ sức khỏe, tương lai theo giúp ta cùng nhau làm một đôi lão yêu tinh, lần lượt nhìn đám người này lên đường!”

Bách Nhận buồn cười: “Tuy chưa tu thành lão yêu tinh, ngươi cũng đã tiễn bước không ít người.”

Kì Kiêu bật cười, đi đến nhéo nhéo má Bách Nhận, nhếch môi: “Ba ngày rồi chưa có ăn ngon…. Nơi đó còn đau không? Ta đã tha cho ngươi tròn hai ngày, hôm nay nếu ngươi còn đẩy đẩy kéo kéo, tướng công liền trực tiếp đem ngươi….”

Bách Nhận xù lông: “Thanh thiên bạch nhật!”

Kì Kiêu nhịn không được nối tiếp: “Thiên… thiên lý rõ ràng?”

Bách Nhận cười phun, Kì Kiêu cũng dở khóc dở cười: “Hôm nay lúc lâm triều Lưu ngự sử cùng Phùng ngự sử vì chuyện lông gà vỏ tỏi mà cãi nhau, ồn đau cả đầu, liền nhớ hai câu này….”

[Chết cười =]] Đại ý hai câu đó là “giữa ban ngày ban mặt, ông trời nhìn thấy rõ ràng mọi thứ”, kiểu kiểu thế~ ]

Bách Nhận cười không thở nổi, Kì Kiêu đưa trà cho hắn, lại nói chuyện xấu trong triều, đang nói đến lão triều thần xx tối qua bị phu nhân là nhà mình xách lỗ tai kéo từ làu xanh trở về, cung nhân bên ngoài tiến vào, khom người: “Hoàng thượng, tổng quản phủ Nội vụ Hỉ Tường cầu khiến.”

Kì Kiêu gật đầu, không bao lâu Hỉ Tường vào đến, cung kính hành lễ vấn an, Kì Kiêu gật đầu: “Làm sao?”

Hỉ Tường đứng dậy cười: “Hai tháng hai năm sau là ngày cực tốt, có thể động thổ, nô tài thương nghị với các đại thần Lễ bộ, nghĩ lấy ngày đó làm ngày khởi công nơi ở vạn năm của Hoàng thượng, không biết Hoàng thượng thấy thế nào?”

Bách Nhận im lặng: “Hiện giờ đã khởi công?”

Hỉ Tường hơi nghiêng thân cung kính khom người với Bách Nhận, cười: “Đều là như vậy, sau khi đăng cơ liền bắt đầu xây, cho dù là như vậy đôi khi còn phải gấp rút mới kịp công trình đâu, nơi ở một vạn năm, phải là đã tốt lại càng tốt, không thể hư hỏng.”

“Chuẩn.” Kì Kiêu dừng một lát, nâng mi liếc nhìn Hỉ Tường, “Trẫm không có hoàng hậu, tiền bạc tu lăng mộ tương lai có thể giảm đi, vậy liền dời đến một hạng khác.”

Trong lòng Hỉ Tường đã rõ ràng hơn nửa, chuyển chuyển mắt: “Từ trước đến nay bên cạnh Hoàng lăng đều có một vài mộ của công thần quý thích chôn cùng, chi bằng chuyển sang hạng này? Hoàng thượng xin yên tâm, việc này kỳ thật Lễ bộ bên kia cũng không có chỗ nói vào, Hoàng thượng muốn làm thế nào, nô tài liền làm thế đó.”

Sau khi Kì Kiêu đăng cơ, cung nhân ngũ phẩm trở lên ở hậu cung cơ hồ đổi toàn bộ, giống như Hỉ Tường có thể lưu lại, không chỉ đơn giản là vì hắn trung thành có công, càng quan trọng hơn là hắn biết làm sao nói hùa thánh ý.

Quả nhiên, Kì Kiêu vừa lòng cười: “Ngươi ngược lại là nhắc nhở trẫm, bất quá sai một điểm, không phải là chôn cùng.”

Hỉ Tường không khỏi ngẩng đầu nhìn hướng Kì Kiêu, chỉ thấy Kì Kiêu cười cầm tay Bách Nhận, trầm giọng: “Là hợp táng.”

Trong lòng Hỉ Tường run lên, Kì Kiêu quay đầu nhìn hắn: “Ý của Trẫm, ngươi hiểu?”

Hỉ Tường vội gật đầu: “Nô tài hoàn toàn minh bạch, Hoàng thượng yên tâm, nô tài không dám nói khác, chỉ dám cam đoan sẽ không thua kém lăng của bất cứ hoàng hậu nào.”

Kì Kiêu gật đầu, nhìn Bách Nhận cười: “Lĩnh Nam Vương hiểu rõ tâm tư Trẫm nhất, cùng Hỉ Tường nói nói, muốn ở bên trong lăng tẩm đặt cái gì, bày cái gì, ngay cả hoa văn trong địa cung cũng cứ theo ý thích.”

Bách Nhận nghe, trong lòng ấm áp, gật đầu.

Thừa dịp Bách Nhận cùng Hỉ Tường thương nghị, Kì Kiêu ra cửa, mtộ đường đạp tuyết đi đã lâu hắn chưa từng đến Đức Hinh cung.

Nghe truyền lại thân mình Kì Tĩnh không tốt, không thể gặp sáng, nay trong Đức Hinh cung khắp nơi đều che vải đen, cho dù là ban ngày, không cầm đèn cái gì cũng sẽ không thấy. Kì Kiêu vào tẩm điện bên trong, lão ma ma hầu hạ liền đốt đèn, ân cần cười: “Thỉnh an Hoàng thượng, đã lâu Hoàng thượng chưa đến đây, là có gì phân phó nô tỳ sao?”

Kì Kiêu nghe vị thuốc gay mũi trong phòng, khẽ nhíu mày, lão ma ma vội tạ tội: “Thật không biết hôm nay Hoàng thượng di giá, bằng không đã sớm mở cửa thoáng khí, nô tỳ lập tức….”

“Không cần.” Kì Kiêu nhíu mày, “Gần đây hắn thế nào?”

Lão ma ma lắc đầu: “Không được tốt, lần trước Liễu đại nhân hạ dược nặng một chút, thiếu chút liền xong… may mắn cứu lại được, nhưng thân mình hắn đã là dầu hết đèn tắt, không chịu được cái gì, không chừng ngày nào đó liền…. Nếu có chuyện gì, còn thỉnh Hoàng thượng tha tội, chúng ta thật sự đã tận tâm hầu hạ.”

Kì Kiêu buông mi: “Biết, yên tâm, chờ hắn đi…. Trẫm sẽ ban cho các ngươi lộ phí, cho các ngươi trở về quê cũ.”

Lão ma ma vẫn nơm nớp lo sợ Kì Kiêu sẽ giết người diệt khẩu, nay nghe lời này mới bình tĩnh, vội quỳ xuống dập đầu: “Tạ đại ân Thánh thượng, tạ đại ân Thánh thượng….”

Kì Kiêu trầm giọng: “Đứng lên đi…. Đưa đèn cho Trẫm, Trẫm đi vào nói vài câu với hắn.”

Lão ma ma do dự, thấp giọng khuyên: “Hắn… nay hắn đã không còn giữ ý tứ, vừa tỉnh liền nguyển rủa mắng chửi, không có lời nào dễ nghe, Hoàng thượng thật có thể không đi xem hắn, miễn cho bẩn mắt, bẩn tai.”

Kì Kiêu cười lạnh: “Cho dù không xem, Trẫm cung rõ ràng một hai…. Đi thôi.”

Lão ma ma không dám lại ngăn cản, dâng đèn cho Kì Kiêu, lui xuống.

Kì Kiêu vén lên từng tầng vải đen vào đến tận cùng bên trong, trong phòng quét tước vô cùng sạch sẽ, chỉ là vị thuốc thật sự gay mũi, càng đi vào trong càng khó chịu, Kì Kiêu nhìn người nằm trên giường, cười lạnh một tiếng: “Này không phải tỉnh táo sao, mới nửa tháng… đã không khí lực xuống giường mắng trẫm a?”

Người nằm trên giường gầy trơ cả xương, mặt vàng như nến, trong mắt đầy tơ mấu, vừa thấy Kì Kiêu liền bắt đầu nổi giận, nề hà nay hắn nói chuyện đều thật vất vả, một lúc sau mới nghiến răng: “Kì Kiêu… ngươi đối xử với ta như vậy…. tổ tông trên trời, sẽ… không tha cho ngươi!”

Kì Kiêu cười khẽ: “Trẫm đối đãi ngươi thế nào? A… ngươi đang nói chuyện Liễu thái y đem ngươi thử thuốc a…. Này ngươi thật hiểu lầm Trẫm, nửa đời trước ngươi làm bậy quá nhiều, chết đi sợ là phải xuống mười tám tầng địa ngục, Trẫm là vì ngươi a, thật dùng mạng ngươi thử ra được mấy vị thuốc hay, cũng xem như ngươi có ít công đức.”

Kì Tĩnh giận dữ, lồng ngực khô quắt phập phòng kịch liệt, khàn giọng: “Phi! Ngươi… ngươi rõ ràng để hắn thử độc…. Hiện tại… trẫm… trên người trẫm không chỗ không đau, cả đêm… cả đêm… ngủ không yên…. Kì Kiêu! Ngươi….”

“Vậy thì tự trách ngươi vô dụng đi.” Kì Kiêu cười lạnh, “Ngay từ đầu Trẫm vốn khiến hắn thử dược, chỉ tiếc thân mình ngươi càng ngày càng kém, Liễu thái y liền tìm Trẫm nói… thử không được gì, không thể làm khác, Trẫm liền để hắn nghĩ biện pháp, bắt ngươi thử độc.”

Kì Kiêu cười thoải mái: “Từ trước đến nay y độc không chia hai nhà, Liễu thái y vẫn rất muốn đem toàn bộ giải dược chế ra, cũng là vì bảo hộ trẫm bình an một đời, lại nói… ta còn chưa cảm tạ thúc phụ đâu.”

Kì Tĩnh hung hăng trừng Kì Kiêu, thân mình khô gầy đột nhiên lắc lư, bất đắc dĩ hắn không có sức lực, ép buộc một lúc lâu, thở phì phò như trâu cày, lại ngya cả ngồi đều không ngồi được.

Kì Kiêu cười châm chọc: “Đừng uổng phí khí lực, hôm nay đến là muốn nói một chuyện cho ngươi.”

Kì Tĩnh lớn tiếng thở dốc, giọng khàn khàn: “Ngươi còn… còn có thể có chuyện gì…”

Kì Kiêu cười khẽ: “Hôm nay Hỉ Tường đến hỏi Trẫm chuyện tu lăng, đột nhiên liền nghĩ đến, lại nói… lăng tẩm của ngươi cũng đã xây suốt hai mươi năm đi….”

Kì Tĩnh hoảng hốt quay đầu nhìn Kì Kiêu, lớn tiếng gào: “Ngươi muốn làm gì lăng tẩm của trẫm?!”

Kì Kiêu vẻ mặt hiền lành: “Đừng lo lắng, chuyện mặt ngoài Trẫm vẫn phải làm tốt, bất quá….” Kì Tĩnh gấp đến gân xanh trên trán lồi lên, hung hăng vỗ giường: “Bất quá cái gì?!”

Kì Kiêu nhếch môi: “Bất quá, loại người như ngươi, thật sự không xứng đáng ngủ trong hoàng lăng, ngươi yên tâm, chờ ngươi chết đi Trẫm sẽ sai người đúc một bức tượng vàng hình ngươi, thay ngươi vào địa cung, còn phần ngươi… bãi tha ma, rừng hoang, nơi nào không thể?”

Kì Tĩnh tuyệt vọng gào thét, vô ý thức giật tóc xé tà áo, mấy ngày này hắn bị tra tấn suốt ngày đêm, lại không thể chết đi, duy nhất trong cậy vào là sớm về cực lạc, tiếp tục hưởng thụ phú quý, lại không nghĩ đến ngay cả hi vọng cuối cùng của hắn cũng bị Kì Kiêu chặt đứt như vậy!

Kì Kiêu lười lại nhìn bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ này, xoay người đi ra ngoài, phía sau chỉ nghe tiếng Kì Tĩnh tru lên: “Kì Kiêu! Ngươi giết người không ít hơn ta!! Trăm năm sau! Ngươi cũng phải xuống địa ngục! Giống như ta! Xuống địa ngục! Giống như ta!!”

Bước chân Kì Kiêu thoáng dừng, lập tức đi ra ngoài.

Bên ngoài tuyết bay đầy trời, cung nhân đi theo Kì Kiêu kinh ngạc: “Thật… thật sự không nghĩ tới đổ tuyết, bọn họ tài không mang ô che, ở đây lại không có, đã… đã để người đến vườn ngự uyển cầm, mong Hoàng thượng chờ một lát….”

Cung nhân không nghe tiếng Kì Kiêu, cả gan ngẩng đầu, lại nhìn theo ánh mắt Kì Kiêu… chỉ thấy, ngoài Đức Hinh cung, một người khoác áo choàng lông trắng tuyết, cầm một cây dù, lẳng lặng nhìn Kì Kiêu….

“Trời tuyết trơn truột, đi ra làm cái gì….”

“Đoán ngươi không mang dù…”

“Lần sau để cung nhân đưa đến, trời rất lạnh, ngã bệnh liền nghiêm trọng….”

“Được….”

“Bách Nhận….” Kì Kiêu dừng lại, buông mi chăm chú nhìn Bách Nhận, thấp giọng, “Đời này ta làm ác rất nhiều, về sau, đại khái là phải xuống địa ngục.”

Bách Nhận cười khẽ, chỉ tay về phía sau, Kì Kiêu quay đầu nhìn, chỉ thấy, trên mặt đất phủ tuyết có hai hàng dấu chân. Kì Kiêu khó hiểu nhìn Bách Nhận, Bách Nhận cười đến ôn nhu: “Một đường này, bao nhiêu khó khăn đều đi tới… còn sợ về sau cùng ngươi xuống địa ngục sao?”

Trăm ngàn âm u hung ác trong lòng Kì Kiêu nháy mắt tan biến, chỉ còn lại một mảnh trong sáng như trời hè ngập nắng.

Kì Kiêu hít sâu, một tay cầm ô che, một tay nắm tay Bách Nhận, tiếp tục đi trở về…..

“Đói không?”

“Một chút…. Trời rất lạnh, một lát ăn lẩu đi?”

“Được.”

“Thương lượng với Hỉ Tường xong chưa? Chỉ cần là ngươi thích, chúng ta đều đưa vào địa cung, trăm năm sau lại hưởng thụ vạn năm.”

“Phải… một vạn năm.”

— Phiên ngoại – Hoàn —


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui