Thiên Hoàng Quý Trụ

Hôm sau, sáng sớm Giang Đức Thanh gõ cửa phòng Kỳ Kiêu.

Trời vừa tờ mờ sáng, Kỳ Kiêu nhẹ xốc chăn xuống giường, phủ áo ngoài đi ra bình phong, nhíu mi: “Làm sao?”

Giang Đức Thanh nhìn nhìn phòng trong, hạ giọng: “Điện hạ, Hoắc Vinh có chuyện muốn nói.”

Ánh mắt Kỳ Kiêu lạnh xuống, chậm rãi cài áo: “Dẫn hắn đi nội thư phòng.”

Trong nội thư phòng, Hoắc Vinh khom người hành lễ mới thấp giọng: “Sáng nay trời vừa sáng, người của hoàng thượng đến tìm ta, điện hạ biết, ba tiếng mèo kêu bên vách tường là ám hiệu.”

Này Kỳ Kiêu đã sớm biết, không chỉ biết, trong phủ còn có người chuyên môn lưu ý ám hiệu này, cho dù Hoắc Vinh không đến tìm mình, chờ người bên ngoài nói lại chính mình cũng phải đi tìm Hoắc Vinh, may mắn Hoắc Vinh xem như biết điều, mỗi lần đều chủ động đến báo cáo, không hề giấu diếm.

Sáng sớm trời lạnh, Kỳ Kiêu vuốt lại vạt áo, hỏi: “Lại phân phó ngươi cái gì?”

Hoắc Vinh lắc đầu. do dự: “Lần này chỉ hỏi thuộc hạ vài câu, nói thật… thuộc hạ bị hỏi hồ đồ, chỉ sợ đáp lời không khiến điện hạ hài lòng.”

Kỳ Kiêu lắc đầu: “Không sao, có gì nói nấy là được.”

Hoắc Vinh gật đầu: “Trước tiên hắn hỏi chuyện điện hạ cùng Thế tử đi thôn trang, này không thể gạt, thuộc hạ đều nói, người nọ lại hỏi đến cùng là ngày nào đi, ngày nào trở về, giờ nào mấy khắc đều muốn thuộc hạ nói rõ, thuộc hạ cũng nói thật.”

“Sau đó hắn hỏi Thế tử cùng điện hạ ở thôn trang đều làm cái gì, thuộc hạ tùy ý nói vài chuyện, đi xem ruộng hoa cải, ngắm hoa xuân cái gì, sau lại có chút… có chút không dễ nghie, hắn hỏi thuộc hạ, có phải mỗi ngày điện hạ cùng Thế tử đều ở cùng một chỗ hay không, thuộc hạ trả lời không phải, chỉ có đôi khi uống rượu đến khuya mới ngủ lại.”

Trong mắt Kỳ Kiêu chợt lóe một tia tàn độc, cười lạnh không nói, Hoắc Vinh đổ mồ hôi, cắn răng tiếp tục: “Sau đó… câu hỏi lại càng không nghe được, thuộc hạ trả lời mỗi ngày chỉ ở ngoài hầu hạ, không vào được nội điện, cũng không biết rõ, nhưng bình thường nhìn xem, không thấy có gì kỳ lạ. Hắn lại hỏi trong phủ có tin đồn gì, thuộc hạ nói không có nghe qua, sợ kẻ kia nghi ngờ, thuộc hạ lại nói vài chuyện nhỏ nhặt của điện hạ, kỳ quái là…. Nếu là bình thường, mặc kệ thuộc hạ nói cái gì, chỉ cần là về điện hạ, hắn đều sẽ bào căn hỏi để một lần, nhưng hôm nay không có, chỉ hỏi chuyện của điện hạ và Thế tử. Theo ngu kiến của thuộc hạ, sợ là hoàng thượng biết chuyện gì, bắt đầu nghi ngờ, cho nên mới phái người đến hỏi.”

Kỳ Kiêu gõ nhẹ mặt bàn, một lúc lâu mới hỏi: “Lần này bọn họ đến, phân phó ngươi làm gì?”

Hoắc Vinh gật đầu: “Người nọ nói nghĩa phụ dặn dò ta, khiến ta thử kết giao với nha hoàn trong nội viện, xem xem có thể hỏi ra chuyện gì trong nội viện của điện hạ không.”

Kỳ Kiêu gật đầu: “Giang ĐỨc Thanh….” Giang Đức Thanh vội tiến lên, Kỳ Kiêu bình thản nói: “Thưởng.” Hoắc Vinh nghe thế nhẹ thở ra một hơi, dập đầu cầm ban thưởng lui xuống.

Giang Đức Thanh lo lắng, thấp giọng: “Đây là nói thế nào…. Hoàng thượng khẳng định đã nghi ngờ, làm sao hắn biết được? Trong phủ chúng ta còn có thám tử khác? Có cần lão nô lại tra một lần sao?”

Kỳ Kiêu lắc đầu: “Không cần, ngươi không nghe Hoắc Vinh nói sao, Phúc Hải Lộc khiến hắn đi làm thân với nha hoàn trong nội viện, có thể thấy được bọn họ còn chưa có người ở trong này, người trong viện ta đều là ngàn chọn vạn chọn mà ra, đều theo ta từ lâu, có thể yên tâm, đừng đa nghi, không cần khiến bọn họ chạnh lòng.”

Giang Đức Thanh càng lo lắng: “Vậy đến cùng làm sao mà ra ngoài ý muốn?!”

Kỳ Kiêu ngược lại không có lo lắng, hắn đã sớm biết một ngày này sớm muộn gì sẽ đến, trước kia còn có thể lấy Nhu Gia làm tấm mộc, somg thời gian này mười ngày có hơn ba ngày là đón Bách Nhận đến đây, mà nay Bách Nhận cơ hồ cùng mình như hình với bóng, hoàng đế không phải ngu ngốc, sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết. Có thể kéo dài đến hôm nay đã là may mắn. Kỳ Kiêu cười tự giễu, chỉ sợ cũng là vì hoàng đế quá mức tự phụ, hắn tự cho là hiểu rõ tính tình mình, nhất định không làm ra chuyện khác người như vậy.

Giang Đức Thanh thấy Kỳ Kiêu bình thản, không khỏi sốt ruột: “Điện hạ… này phải ứng phó thế nào? Phải nhanh nghĩ biện pháp khiến hoàng đế bỏ qua mới được.”

Kỳ Kiêu tựa gối mềm lắc đầu: “Không cần vội, lúc này làm gì chỉ có nghĩa là càng tô càng đen, không có lợi. Lúc trước lấy hôn sự của Nhu Gia để giao dịch với Bách Nhận, ta đã đoán trước sẽ có ngày này, không có việc gì…. Ta càng bình tĩnh, hắn cho dù có biết cũng phải theo giả vờ không biết.”

Giang Đức Thanh còn không rõ, nhíu mi: “Điện hạ nói vậy là sao? Nếu để hoàng thượng bắt này làm chuyện… còn không phải sẽ ồn cho cả triều đình đều biết sao.”

Kỳ Kiêu lắc đầu: “Trước không nói nam phong cũng không phải chuyện lạ gì, công công quên rồi? Lúc trước Kỳ Hòa cùng Kỳ Kỳ còn dám trao đổi luyến sủng đâu, ta dám khẳng định….” Kỳ Kiêu cười nhẹ, “Hắn nhất định sẽ im lặng không nói, chờ đến khi ta cưới thái tử phi mới để lộ ra.”

“Hiện giờ ồn ào đi ra, tuy thanh danh ta cũng bị tổn hại, nhưng dù sao cũng chỉ là việc nhỏ, chờ ngày sau khi đại hôn có người nhắc đến, chỉ cần một câu tuổi trẻ không chín chắn liền trôi qua, không ảnh hưởng việc lớn. Nhưng nếu chờ đến khi thành hôn lại làm lớn thì sao?” Kỳ Kiêu cười trào phúng, “Thêm mắm thêm muối nói một hồi, bên nhà thân gia khẳng định nhịn không được, đến lúc đó hôn nhân thất bại, việc ta thích nam nhân lại ồn ào đến cả thiên hạ đều biết, đây mới là thứ hoàng thượng muốn thấy. Yên tâm đi… bàn tính của hoàng thượng còn đánh vang hơn cả ta.”

Giang Đức Thanh càng nghe càng lo: “Nói như vậy… tuy rằng trước mắt không sao, nhưng đến khi Thái tử cưới thái tử phi sẽ rắc rối lớn!”

Nếu thật hoàng thượng xem Bách Nhận là con bài chưa lật, nghĩ muốn phá hủy hôn sự của mình thì tốt rồi, Kỳ Kiêu cười lạnh một tiếng, cưới thái tử phi? Khiến hắn chờ đi.

Kỳ Kiêu an ủi Giang Đức Thanh: “Này về sao lại nói, việc hiện tại là phải làm rõ, chuyện của ta cùng Bách Nhận, hoàng đế làm sao mà biết được? Nếu hắn chỉ là chú ý việc nhỏ mà nhận ra, vậy hắn sẽ không đột nhiên sai người đến hỏi như vậy, này khẳng định là có ai nói cái gì. Thôn trang bên kia quá lớn, tra từng người một, cần phải tìm cho ra ai để lộ.”

Giang Đức Thanh cũng hiểu, gật đầu: “Vâng… nếu thật có người như vậy, thật khiến người ngủ cũng không an ổn.”

Kỳ Kiêu đứng dậy, đi về phòng ngủ.

Trong noãn các, Bách Nhận mơ mơ màng màng, nghe tiếng bước chân Kỳ Kiêu, miễn cưỡng mở mắt: “Điện hạ? Có chuyện gì vậy?”

Kỳ Kiêu cởi áo ngoài, ngồi lên giường thuận miệng: “Bên thôn trang sai người đến hỏi, mùa xuân này đưa đến phủ ngươi, hay là đợi vụ hè thu sau mới đưa, ta phân phó, từ hôm nay trở đi, thôn trang kiếm được cái gì toàn bộ đưa đi phủ ngươi, chờ về phủ nhớ tính kỹ lại, hôn sự cần dùng nhiều lắm, nếu không đủ nhớ nói cho ta.”

Trong lòng Bách Nhận ấm áp, thấp giọng: “Ta… ta thay Nhu Gia cảm tạ điện hạ.”

Kỳ Kiêu nhướng mày, ôm lấy người nhéo mặt: “Thay Nhu Gia? Ta vì Nhu Gia sao?”

Bách Nhận cười gật đầu: “Biết, là vì ta.” Kỳ Kiêu cũng cười: “Được rồi, đứng lên đi, tối hôm qua không phải nói hôm nay muốnhồi phủ chuẩn bị đại hôn sao.”

Bách Nhận gật đầu, cùng Kỳ Kiêu thân mật một lát mới bò lên, hắn nhoài người với tay đến khay cạnh giường muốn lấy trung y mới, Kỳ Kiêu nhìn hắn lao lực, xoay người thay hắn lấy đến, ánh mắt lơ đãng đảo qua cổ tay Bách Nhận, trong lòng run lên.

Bách Nhận vẫn không phát hiện, thấy Kỳ Kiêu vẫn nhìn hắn, có chút ngượng ngùng cười: “Ta thay quần áo.”

Kỳ Kiêu sủng nịch xoa đầu hắn: “Thay đi, trên người ngươi còn chỗ nào ta chưa thấy sao?”

Mặt Bách Nhận phiếm hồng, nói đến cùng da mặt hắn mỏng, thấy Kỳ Kiêu không có ý muốn tránh đi đành phải xoay lưng lại đổi quần áo, chờ Bách Nhận mặc trung y xong Kỳ Kiêu mới gọi nha hoàn vào, bọn họ đã chờ ở ngoài từ lâu, nghe Kỳ Kiêu gọi liền lần lượt đi vào, hầu hạ Kỳ Kiêu Bách Nhận rửa mặt chải đầu. Khóe mắt Kỳ Kiêu vẫn nhìn chăm chăm Bách Nhận, đến khi thấy Bách Nhận rửa tay, Kỳ Kiêu hiểu ra, hóa ra là chỗ này ra vấn đề.

Hai vệt dây kia không dễ khiến người khác chú ý, so với vết thương lần trước cãi nhau quả thật không là gì, hai người đều không để bụng. Bách Nhận không cảm thấy đau, Kỳ Kiêu cũng không thoa thuốc cho hắn, chỉ cho rằng qua mấy ngày thì tốt rồi, không nghĩ tới…. Kỳ Kiêu nhẹ thở dài, mấy ngày này qua rất suôn sẻ, chuyện suy tính thì thành, lại thua bởi vô ý, Hàn Văn Công không nói sai a.

Bách Nhận thấy Kỳ Kiêu luôn nhìn mình thì khó hiểu, lại nhìn nhìn cổ tay, cười: “Không có gì, sắp lành rồi.”

Kỳ Kiêu gật đầu: “Phải.”

Sau khi dùng bữa sáng, Kỳ Kiêu phân phó Thuận Tử đưa Bách Nhận về phủ, chân trước vừa đưa người đi, người trong cung liền tới.

Kỳ Kiêu sớm có chuẩn bị, nhìn Phúc Hải Lộc cười: “Chuyện gì mà vất vả Phúc công công phải tự mình đi thế này?”

Phúc Hải Lộc cười như Phật Di Lặc vậy, rất khách khí: “Đến chỗ Thái tử điện hạ, làm sao dám nói là vất vả? Không có chuyện gì to tát, không phải trước đó mấy ngày điện hạ đi giám sát vụ xuân sao, vừa đi liền đi lâu như vậy, trong lòng hoàng thượng không khỏi lo lắng, khổ nỗi hôm qua lại là sinh nhật của Huệ lão vương gia, quá bận rộn, hoàng thượng chưa cùng điện hạ nói được bao nhiêu, cho nên muốn gọi điện hạ tiến cung một chuyến, phụ tử trò chuyện một hồi.”

Kỳ Kiêu gật đầu: “Được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui