Tự nguyện cái em gái chú ý! Cao sang cái đầu chú ấy!
Lục Khinh Lan nghẹn họng, không tìm được lời nào để phản bác, hết lần này đến lần khác gào thét ở trong lòng, nghẹn muốn nội thương.
Rốt cuộc cô cũng không chịu nổi ánh mắt của Diệp Đình Thâm, tức giận xoay người rời đi. Ở lại lâu hơn, không biết chừng cô lại làm ra chuyện gì nữa.
Diệp Đình Thâm đứng phía sau, nhìn bộ dạng chạy trối chết của cô, nhịn không được bật cười thành tiếng.
Ai cha, tiểu nha đầu của anh càng ngày càng đáng yêu~~
“Này, chú Tư.” Bên kia, Diệp Hạo Vỹ nhìn thấy hai người tách ra liền chạy tới, một mặt nịnh nọt cộng thêm lấy lòng.
“Chú xem, con đem hết tin tức báo cho chú biết, chú xem… có một chiếc xe con rất thích…”
Thời khắc này tâm tình của Diệp Đình Thâm hiển nhiên là rất tốt, liền gật đầu:
“Lát nữa chú sẽ cho người đem qua.”
“Haha, vậy cháu cảm chú trước nha!”
Diệp Hạo Vỹ nghe được lời đảm bảo, tâm trạng cũng cực kỳ sảng khoái. Cho nên cũng liền quên mất nếu như Lục Khinh Lan biết rằng chính mình vì một chiếc xe mà bán tin tức cho Diệp Đình Thâm, chắc chắn chỉ có chết thảm.
“Ừm.” Không nhiều lời nữa, Diệp Đình Thâm đi về hướng Lục Khinh Lan vừa rời đi.
Lục Khinh Lan tự nhốt mình trong phòng, hung hăng chửi rủa bản thân đã lơ đãng, suy nghĩ nông cạn nên đã nhận lời cầu hôn của anh.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, thanh âm đặc biệt trầm thấp của Diệp Đình Thâm truyền tới:
“Khinh Lan, mở cửa.”
Cô vẫn còn chui rúc ở trong ngõ cụt, không thể nghĩ thông, căn bản cũng không muốn Diệp Đình Thâm đến quấy rầy mình.
Tuy nhiên, người đứng ngoài cửa kia lại không nghĩ vậy.
“Muốn tự em mở cửa hay là anh đi lấy chìa khoá phòng?” Diệp Đình Thâm không ngạc nhiên với chuyện Lục Khinh Lan “giả chết”, cho nên anh cũng không vội.
Lần này Lục Khinh Lan cũng không nhịn được nữa, khó chịu bứt tóc, răng trên cắn răng dưới tuyệt vọng cọ vào nhau, phát ra thanh âm rên rỉ có chút thê lương.
“Cạch cạch”, gượng ép đi mở cửa, Lục Khinh Lan chỉ để lại bóng lưng cho Diệp Đình Thâm.
“Còn giận à?” Kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, Diệp Đình Thâm không nhịn được, liền trêu chọc.
“Kết hôn với anh đáng giận đến vậy sao? Chẳng lẽ em vẫn còn nghĩ đến tên nhóc cặn bã đã phản bội em? Không nỡ bỏ sao?”
“Ahhh! Không thể chịu được nữa!”
Lục Khinh Lan nghe xong câu cuối, cảm thấy trong lời nói có chút giễu cợt, nhất thời nổi điên, lại quên mất bên cạnh đang có người, người này lại là chú nhỏ mà cô một mực kính sợ. Một lúc sau, liền đứng lên.
“Hừ…” Cô tức điên nghênh đón, xem thường cười nhạo Diệp Đình Thâm: “Đúng vậy, đúng vậy, cặn bã thôi mà, sao lại không chịu nổi chứ?”
Lắng nghe câu nói, Diệp Đình Thâm cũng không quên vươn tay đỡ lấy người phụ nữ trước mắt, sợ cô mất thăng bằng, ngã khỏi ghế tựa.
Lòng bàn tay khô ráo, ấm áp chạm vào da cô, Lục Khinh Lan tựa hồ nhận ra sự có mặt của Diệp Đình Thâm, ngay lập tức hét lên, lùi hai chân lại, có chút sợ hãi.
Động tác này càng làm cho chiếc ghế tựa vốn dĩ đang lắc lư lại càng thêm rung lắc dữ dội.
Lục Khinh Lan giật mình, biên độ tăng lên, trọng tâm toàn thân bắt đầu bất ổn, vừa thấy người kia là như sắp ngã sang một bên.
Diệp Đình Thâm nhanh mắt, vươn tay muốn giữ chặt cô.
Không ngờ bị Lục Khinh Lan phản kháng, trong lúc xô đẩy, cô không biết khí lực của mình quá lớn, làm cho Diệp Đình Thâm bị đẩy ngã ngược ra sau, kéo theo Lục Khinh Lan cũng ngã theo xuống đất.
"A..." Lục Khinh Lan sợ hãi hét lên, ngã lên người Diệp Đình Thâm.
Bốn mắt nhìn nhau, Lục Khinh Lan cảm thấy xấu hổ vô cùng, cô muốn cử động, nhưng nhận ra cánh tay trái của Diệp Đình Thâm đã quấn chặt lấy eo cô từ lúc nào, khiến cô muốn nhúc nhích cũng không được.
“Thình thịch… thình thịch…” Giây tiếp theo, cô nghe thấy tiếng tim mình đang đập rất rõ ràng, dồn dập.
Sự tình sao lại như thế?
Lục Khinh Lan khó hiểu, rõ ràng một giây trước cô còn đang nôn mửa oán hận, nhưng một giây sau lại nằm đè lên người Diệp Đình Thâm?
“Chú… chú… cháu… cháu…” Lục Khinh Lan lo đến chết đi sống lại, mở miệng xưng hô lại biến thành “chú”.
“Em đang nói cái gì vậy?” Diệp Đình Thâm không hề xấu hổ, ngược lại giữa lông mày lại hiện lên một tia nhàn nhã tự đắc, nghe cô mở miệng kêu chú, anh cố nén ý cười.
Nghe xong câu hỏi, Lục Khinh Lan lại càng bị mất tự nhiên, đỏ bừng mặt, tiếp tục gọi:
“Chú… em…”
Chưa kịp nói xong, cô cảm thấy đôi môi mình bị một đôi môi mềm mại độc đoán kia dán lên, mang theo hơi thở ấm áp.
“Ưm… ưm…” Vẻ mặt của Lục Khinh Lan chắc chắn không phải chỉ có từ “hoảng sợ” mới diễn tả được.
“Gọi anh là gì? Hả?”
Thoáng nhìn qua bộ dạng doạ người của tiểu nha đầu kia, Diệp Đình Thâm cuối cùng cũng chịu buông cô ra, bắt đầu từng bước trêu đùa cô:
“Sao? Có chịu gọi thẳng tên anh đường hoàng không?”
Một chữ “có” lí nhí khiến đầu óc Lục Khinh Lan dần dần sáng tỏ.
“Lầu sau nếu gọi sai, anh sẽ không ngại nhắc nhở em đâu, rõ chưa?”
Cái này, cái này, cái này… tính là cái gì chứ?
Lục Khinh Lan đã sớm không còn là thiếu nữ ngây ngô mười bảy mười tám tuổi nữa, cũng đã từng nói chuyện yêu đương, cũng từng hôn, nghe những lời này cũng không lập tức phản bác, chỉ có tám phần ngu ngơ, sững sờ mà thôi.
Nhưng cũng thật là, dáng vẻ ngây ngốc kia cùng với vẻ mặt ngượng ngùng ửng đỏ, trong mắt Diệp Đình Thâm nó lại trở thành một màn phong tình đặc biệt.
Một lúc sau, anh thuận theo cảm giác trong lòng, tay phải rảnh rỗi kia lại đè đầu tiểu gây rối xuống, hướng thẳng đôi môi kia đặt lên một nụ hôn!