Thể tích của kiếp vân ở thiên lôi một ba thứ ba bổ xuống nhanh chóng thu nhỏ lại, rút nhỏ thẳng đến lúc ba đóa kiếp vân lớn nhỏ vốn chưa có dung hợp lại, màu sắc của kiếp vân ở lúc này cũng biến thành màu đỏ sẫm.
Lâm Phong nhìn sự biến hóa của kiếp vân, nói không lên tại sao, Lâm Phong có một loại cảm giác không tốt, giống như thể tích kiếp vân càng nhỏ, uy lực thì sẽ càng lớn. Đối với cảm giác của chính mình, Lâm Phong không biết là đúng hay là sai.
Trong một lúc, thiên lội ba thứ ba đã giáng xuống, Lâm Phong phi thân bay lên trời, lần nữa huy động Thiên Hồng Nhận trong tay, cùng Chí Tôn phân thân cùng nhau công kích thiên lôi ba thứ ba. Nhưng lần này, Lâm Phong cũng không có thuận lợi ngăn chặn được toàn bộ thiên lôi bổ xuống, Chí Tôn phân thân lúc tiếp xúc đến thiên lôi trong nháy mắt liền biến mất, Lâm Phong cũng bị uy lực cực lớn của thiên lôi hung hăng đập xuống.
Thiên lôi thế không thể đỡ không chỉ đem Lâm Phong từ không trung đập rơi xuống trên mặt đất, luồng uy lực lực lượng vô cùng lớn này đem mặt đất đập toàn là bụi mù nổi lên bốn phía, dư ba không ngừng hướng bốn phía lan tràn qua, cuồng phong quật khởi kèm theo cát vàng, ở trong sa mạc cuồn cuộn lên một trận sa bạo phạm vị cực lớn!
Lâm Phong đủ bị thiên lôi đạp đến xuống đất hơn trăm thước sâu, nằm ngã ở chỗ sâu trong hố cát cực lớn này, Lâm Phong cảm thấy từ thân thể các nơi truyền đến kịch liệt đau đớn, khiến Lâm Phong liên tưởng muốn cử động thân thể một cái cũng không làm được. Lâm Phong buồn bả nghĩ nói:” Chẳng lẽ bản thân sẽ như thế chết đi sao? Uy lực công kích của một ba thiên lôi cuối cùng cường hãn đến bản thân căn bản không thể ngăn cản, ba người cùng nhau Độ Kiếp nguy hiểm quả thật quá lớn.
Không được! Sư phụ Lâm Diệp và Mộ Dung Nhược Tuyết hiện giờ như thế nào? Có bị thiên lôi ba thứ ba bổ thương không? Thậm chí là……
Lâm Phong đã không dám cũng không muốn đi nghĩ nữa, mặc dù thân thể vẫn cảm thấy đau đớn vô cùng, đầu óc cũng khọng là rất tỉnh táo. Lực ý chí kiên cường của Lâm Phong chống đỡ bản thân chậm rãi đứng lên. Mạnh mẽ điều chỉnh lại Ma Huyết năng lượng hỗn loạn vô cùng trong cơ thể, Lâm Phong liền vọt người hướng bay về phía hố cát trên mặt đất.
Đâu có biết thân thể vừa mới bay lên bởi vì không thể khống chế thăng bằng, vẫn chưa có thể bay đến hố cát độ cao thồng thường liền lại rơi xuống, lúc trong tiêng vang bằng nhiên, Lâm Phong khó khăn bò người lên. Không té vẫn tốt, sau khi nặng nề té một cái. Lâm Phong cảm giác thân thể của bản thân càng thêm không chịu ý thức khống chế.
Lâm Phong bất đắc dĩ đành phải ngồi xếp chân nghỉ ngơi một lúc, cảm giác Ma Huyết năng lượng trong cơ thể đừng có hỗn loạn như vậy không chịu nổi nữa. Đã phục hồi cơ bản chu thiên tuần hoàn, Lâm Phong đứng người lên, một lầ nữa vọt bay mà lên. Lần này Lâm Phong không có giống như vừa rồi nhếch nhác té rơi xuống mặt đất vậy, rất nhanh thì bay ra hố cát.
Lâm Phong sau khi từ hố cát ra vội vàng quan sát bốn phía lên, cũng không nhìn thấy thân ảnh của Mộ Dung Nhược Tuyết và Lâm Diệp, Lâm Phong trong lòng kinh hãi phân tán linh hức đến các nơi truy tìm hơi thở của hai người bọn họ, đột nhiên, thân thể của Lâm Phong kích liệt chấn động một cái, sắc mặt Mộ Dung Nhược Tuyết tái nhợt. Bất tỉnh nhân sự nằm ở trong mộ nơi hố cát.
Lâm Phong vội vàng bay người qua tới, trong lòng rất là sốt ruột, tu vị của Mộ Dung Nhược Tuyết cũng không có cao như bản thân, cường cứng của thân thể cũng không có như bản thân. Hẳn sẽ không có chuyện gì chứ?
Lâm Phong không ngừng miên man suy nghĩ đã mất đi bình tĩnh, nhất là lúc nhìn thấy thân thể gầy gò của Mộ Dung Nhược Tuyết nằm trong hố cát. Lâm Phong với tốc độ nhanh nhất bay đến bên cạnh của Mộ Dung Nhược Tuyết, ôm thân thể của Mộ Dung Nhược Tuyết lên, vội hô nói:” Nhược Tuyết, ngươi làm sao? Ngươi đừng có hù ta, cũng trách ta không tốt, tự nhiên nhất định phải cùng nhau Độ Kiếp, ta đúng là nổi điên rồi!”
Mộ Dung Nhược Tuyết vẫn là không có phản ứng gì, Lâm Phong dưới sự cấp bách, vội vàng dâng lên một chút Ma Huyết năng lượng thăm dò thương thế trong cơ thể của Mộ Dung Nhược Tuyết. Tìm tòi này, Lâm Phong đột nhiên sửng sốt.
Vị trí của ngũ tạng lục phủ, kinh mạch cũng chịu thương thế vô cùng nghiêm trọng. Mấu chốt nhất là Nguyên Anh ở chỗ đơn điền, đã đang dần dần mất đi lực sinh mệnh vốn có, Lâm Phong điên cuồng vận dụng Ma Huyết năng lượng của chính mình, bối rối cứu trị cho Mộ Dung Nhược Tuyết có nguy cơ đán tịch. Có lẽ Mộ Dung Nhược Tuyết cảm ứng được hơi thở của Lâm Phong, không ngờ như kì tích vậy ung dung tỉnh vòng vo lại.
Mở ra đôi mắt ảm đạm vô thần, đầu tiên chiếu nhấp vào mắt của Mộ Dung Nhược Tuyết chính là bộ dáng lo lắng của Lâm Phong, mặc dù đề không lên lực khí, nhưng Mộ Dung Nhược Tuyết vẫn là cố gắng nhẹ giọng nói:” Lâm Phong……, ngươi không sao là tốt, ta vẫn luôn…đang lo lắng ngươi sẽ bị thương, nhìn thấy ngươi vẫn tốt thì ta yên tâm.”
Đột nhiên lúc này tiếng yếu ớt của Mộ Dung Nhược Tuyết vang lên bên tai của Lâm Phong, nhìn thấy Mộ Dung Nhược Tuyết miễn cưỡng lộ ra một tia mỉm cười với chính mình, Lâm Phong cảm giác tim của bản thân cũng phải dừng lại nhảy động, ôm lấy Mộ Dung Nhược Tuyết, cho nàng nằm ở trong lòng của chính mình, Lâm Phong cũng không có nói cái gì.
Ở lúc sinh mệnh nguy hiểm nhất, Mộ Dung Nhược Tuyết để ý nhất lại là an nguy của chính mình, Lâm Phong đau lòng đã nói không ra bất cứ lời nào. Có lẽ đây chính là nơi vĩ đại của tình yêu, luôn thiết thân ở chỗ khác vì nghĩ cho người yêu nhất của bản thân, lại không bao giờ để ý cho chính mình.
Lâm Phong có thể rõ ràng cảm giác được thân thể của Mộ Dung Nhược Tuyết dần dần thành lạnh, không khỏi dùng sức ôm chặt thân thể mềm nhẹ của Mộ Dung Nhược Tuyết.
“ Lâm Phong, có thể với ngươi…từ quen biết, tương tri đến yêu nhau, ta đã…rất đủ biết. Bây giờ vẫn có thể…chết ở trong lòng của ngươi, ta kiếp này không còn…tiếc nuối khác, nếu như nói chỗ duy nhất tiếc nuối, đó chính là ta không còn có thể cùng ở bên cạnh ngươi nữa, không nên đau lòng vì ta, ta sẽ không…vui vẻ. Ngươi sẽ không cảm giác cô độc, ta sẽ lúc…lúc nào cũng bảo hộ ngươi, lặng lẽ nhìn…ngươi.”
Âm thành càng ngày càng nhỏ dừng lại xuống, hai hàng nước mắt nam nhi của Lâm Phong không khỏi tự chủ chảy xuống, khuôn mặt anh tuấn phủ đầy tuyệt vọng và đau khổ, tâm lý tự trách thật sâu không ngừng quấn kết Lâm Phong.
Mộ Dung Nhược Tuyết lặng lẽ nằm ở trong lòng của Lâm Phong, khuôn mặt thê mỹ giống như ngủ vậy, an tường mà lại xinh đẹp.
Lâm Phong ôm thân thể chậm rãi cương cứng của Mộ Dung Nhược Tuyết lên, từng bước hướng đi về phía trước, Lâm Phong vạn niệm câu phôi không biết bản thân muốn đi nơi nào, tóm lại chỉ cần có thể với Mộ Dung Nhược Tuyết ở với nhau, thì đủ rồi.
“ Phong nhi, ngươi muốn đi đến chỗ nào?”
Thân thể của Lâm Phong dừng lại, tràn đầy khiếp sợ nhìn hướng về phía tiếng của chủ nhân.
Không có sai, người lên tiếng gọi Lâm Phong chính là Lâm Diệp, nhìn thấy Lâm Phong trong lòng ôm Mộ Dung Nhược Tuyết, Lâm Diệp mặt đầy kinh nghi thấp giọng nói:” Phong nhi, Nhược Tuyết cô nương nàng……”
“ Nhược Tuyết nàng đi rồi, ta không thể kịp đến cứu nàng.” Tiếng của Lâm Phong thấp trầm mà lại thương cảm, đối với Mộ Dung Nhược Tuyết Lâm Phong có quá nhiều quá nhiều lời muốn nói với nàng, nhưng lúc tình yêu đã trở thành truy ức. Lâm Phong lại có thể như thế nào chứ?
“ Phong nhi, ngươi quyết định muốn đi đâu?
“ Chỗ nào cũng được, chỉ cần có thể với Mộ Dung Nhược Tuyết cùng một chỗ.”
“ Ngươi vẫn còn chuyện càng thêm quan trọng chờ đợi ngươi đi làm, chẳng lẽ ngươi cũng quên sao?”
“ Nhược Tuyết đi rồi, hùng tâm cường chí của ta cũng hoàn toàn chết, không hề tồn lưu nữa.”
“ Sư phụ. Đồ nhi khiến ngài thất vọng, nổi khổ tâm của ngài ta cũng hiểu rõ. Nhưng ta vẫn là quyết định phải đi, cùng đi với Nhược Tuyết.” Nói xong, Lâm Phong xoay ngươi đi khỏi.
Lúc này, lại có thêm một người xuất hiện ở trước mặt của Lâm Phong, Khảm Phổ.
“ Lâm Phong, ngươi không cùng ta đi Thiên giới sao?” Khảm Phổ trầm giọng nói.
Lâm Phong lắc lắc đầu, tiếp tục hướng đi về phía trước, cũng không có nói gì.
Đột nhiên Khảm Phổ chặn lại ở trước mặt của Lâm Phong, diện mạo dữ tợn nói:” Chính là vì Mộ Dung Nhược Tuyết. Một cô gái đã tời khỏi ngươi mà đi, chẳng lẽ Lâm Phong ngươi bỏ cuộc đối với tiếp tục truy tìm của thiên đạo sao?”
Lâm Phong buồn bả khổ cười nói:” Hiện giờ đối với ta mà ní, chỉ có Nhược Tuyết.”
Lâm Phong tiếp tục hướng đi về phía trước, nhưng lúc này trong lòng Lâm Phong ôm Mộ Dung Nhược Tuyết lại có một loại cảm giác kỳ quái. Tại sao vừa rồi mới nhìn thấy sư phụ Lâm Diệp, bản thân sẽ cảm thấy giống như có chỗ bất ổn chứ?
Đúng rồi. Tu vị của sư phụ chênh lệch không nhiều với bản thân, không có lý do bản thân bị thương, mà sư phụ lại có bộ dáng không có chuyện gì, thậm chí ngay cả quần áo của hắn cũng không chút tổn hao.
Còn nữa! Nếu Nhược Tuyết không thể khảng trụ được thiên lôi, như vậy hẳn sẽ lập tức bị thiên lôi bổ hình thần câu diệt, tại sao vẫn là bình yên nằm trong hố cát chứ?
Lúc Lâm Phong đột nhiên tỉnh ngộ lần nữa thấp đầu nhìn hướng về Mộ Dung Nhược Tuyết trong lòng chính mình, lại nhìn thấy Mộ Dung Nhược Tuyết ở chỗ nào, rõ ràng chính là một bộ hài cốt trắng! Thì ở lúc này, bạch quang trước mắt của Lâm Phong chợt lóe. Cuối cùng Lâm Phong hiểu rõ. Tất cả bản thân vừa rồi nhìn thấy đều là ảo giác của chính mình, nhất định là sau khi ngăn cản qua công kích của thiên lôi. Tâm Ma đang tác sùng.
Nhìn thấu điểm này, Lâm Phong nhóm mắt lại, sau đó đột nhiên mở ra, quả nhiên, vẫn là ba đạo thiên lôi kia xuất hiện ở trước mắt.
Lâm Phong cảm thấy từ trên người bản thân xông lên một luồng lực lượng cực kì cường đại, cường đại đến bản thân cũng có chút khống chế không được, vì tiết ra luồng lực lượng này của chính mình, Lâm Phong huy động Thiên Hồng Nhận, ảo ra nặng nề quang ảnh đầy trời bổ ngược hướng về phía thiên lôi.
Giống như lưỡi dao sắc bén cắt vào đậu hũ vậy, quang ảnh do Thiên Hồng Nhận ảo ra dễ dàng bổ ra ba đạo thiên lôi, Lâm Phong cực kì tiêu sái hư đứng ở giữa không trung, nhìn kiếp vân nhanh chóng tan biến, bầu trời phục hồi trời xanh vạn dặm vốn có.
Nhìn lấy Lâm Diệp, Mộ Dung Nhược Tuyết nhẹ nhàng bay đến bên cạnh của bản thân, Lâm Phong nhìn sư phụ và người yêu của bản thân, Lâm Phong mỉm cười.
Lúc này Khảm Phổ cũng bay đến bên cạnh của Lâm Phong, giương giọng nói với Lâm Phong:” Lâm Phong ngươi tiểu tử này vẫn đúng là lợi hại! Không ngờ một mình một người trải chịu khảo nghiệm ba trọng Tâm Ma, trải qua Thiên Kiếp này, ta xem ở giới tu chân có lẽ cũng không tìm được người tu chân càng không cần mạng so với ngươi!”
Lâm Phong khẽ cười không nói, cảm giác đến thân thể của chính mình càng ngày càng nhẹ, không ngừng bay hướng lên trên không, Lâm Phong mặt hướng về phía Lăng Tiêu ba người phất tay cười nói:” Lăng Tiêu đại ca, ta sẽ ở thiên giới chờ các ngươi, các ngươi đừng nên cho ta chờ quá lâu a!”
Lăng Tiêu ba người cũng là mỉm cười nhìn chằm chằm Lâm Phong, trong lòng thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không cho Lâm Phong chờ đợi quá lâu.
Lâm Phong cảm giác Ma Huyết năng lượng trong cơ thể bản thân có chất bay vọt, đã có thể hóa thành hình thái thực chất tính vận dụng. Tiên thức cũng cảm ứng được một luồng lực hấp dẫn cực kì cường đại, ở trong vô hình chỉ dẫn bản thân tìm kiếm thông đạo dẫn đến thiên giới.
Loại cảm giác huyền diệu chưa từng cảm nhận qua, khiến Lâm Phong vô cùng thích ý, Lâm Phong nhìn thấy trước mắt của chính mình xuất hiện một cái thông đạo rộng lớn cực kì thâm thúy, lóe hiện thánh quang màu trắng khiết.
Nắm lấy tay mềm mại của Mộ Dung Nhược Tuyết, Lâm Phong quay đầu lưu luyến vạn phần sâu sâu nhìn Vô Cực Tinh một cái, với Mộ Dung Nhược Tuyết cùng nhìn nhau cười, cùng nhau bước chậm đi vào thông đạo dẫn đến thiên giới, Lâm Diệp và Khảm Phổ lần lượt sau đó đi vào trong đó.
Đối với Lâm Phong mà nói, có thể với người thân, người yêu và bạn bè của chính mình cùng nhau phi thăng thiên giới, đã là chuyện hạnh phúc nhất, nhu6ng phi thăng đến thiên giới có thật sự chính là chuyện tốt không? Chỉ có bản thân Lâm Phong từ từ đi xem xét, cho dù là ở Vô Cực Tinh hay là thiên giới, Lâm Phong cũng chưa từng e ngại qua bất cứ ai chứ?