Lôi Tu Viễn tiến lên cốc đầu nàng một cái, thấy chăn gối trên gường và ly chén bừa bộn, không khỏi giật mình: “Nàng ngủ rồi à?”
Lê Phi rót cho hắn ly trà: “Không có, chỉ ngắm cảnh một chút thôi.
Trước kia ta đã cùng sư phụ đến đây, còn lừa được không ít tiền nữa.”
Lôi Tu Viễn cùng nàng tựa vào cửa sổ, nhìn ra thị trấn chìm trong màn đêm, trên bầu trời có vầng trăng khuyết hình bán nguyệt, đèn lồng thỉnh thoảng nhấp nháy khắp đường phố.
Đêm còn chưa khuya lắm, người đi trên đường cũng rất nhiều, vô cùng tấp nập.
Lê Phi nhìn ra cửa của khách đ.iếm, Lan Nhã Quận chúa và Kỷ Đồng Chu không còn ở đây nữa, hẳn là đã đi nơi khác ôn lại chuyện cũ rồi.
Nàng đang đắn đo xem có nên kể cho hắn về chuyện vừa gặp được Kỷ Đồng Chu và Lan Nhã hay không thì Lôi Tu Viễn đột nhiên nói: “Còn nhớ sư phụ nàng trông như thế nào không?”
Dĩ nhiên là nhớ rồi! Nàng có muốn cũng không quên được!
“Là một lão đầu bẩn thỉu, quần áo không bao giờ sạch sẽ và đầy vết vá.” Lê Phi tựa vào vai hắn, nhớ lại rồi mỉm cười: “Còn nhớ lúc mới gặp, ta nhìn ra sao không? Khi đó, ta và sư phụ giống nhau như đúc, nhưng mà ông ấy thì đã già rồi còn rất lôi thôi luộm thuộm, đeo bầu rượu ở một bên hông, tóc rối bù như rơm.”
Lôi Tu Viễn dùng ngón tay chơi đùa với một lọn tóc dài của nàng, nhỏ giọng nói: “Dáng vẻ kia thật là khiến người ta không dám khen.”
Lê Phi đột nhiên quay đầu trừng mắt với hắn, Lôi Tu Viễn nhịn cười nói: “Lúc đầu nghe nói đó là một cô nương, kết quả khi ta đến Lục Công Trấn xem thì lại phát hiện đây rõ ràng là nam tử cơ mà, Chấn Vân Tử hẳn là nhìn nhầm rồi.”
Lê Phi đánh một cái mạnh vào vai hắn: “Chàng hẳn là hiên ngang anh hùng lắm nhỉ! Ta chỉ biết từ nhỏ chàng đã là một đứa thích nói dối mà thôi!”
“Không dám, Tiểu Bổng Chùy đại tỷ đầu.”
Lê Phi nghe hắn gọi tên thuở nhỏ của mình, không khỏi cười đến suýt nữa ngồi chẳng vững, dùng ngón tay gõ gõ mặt hắn: “Không chỉ là quỷ nói dối còn là một sắc quỷ nữa nha.
Thấy người ta đẹp liền đi theo, đúng là đồ không đứng đắn.”
Lôi Tu Viễn cầm tay nàng, lắc đầu: “Không phải.”
Lê Phi chẳng qua là đùa với hắn một chút, thấy hắn đột nhiên nghiêm túc, không khỏi cười nói: “Không phải cái gì?”
“Không phải bởi vì dung mạo.”
Lê Phi cười một tiếng: “Ừ, ta biết.”
Nàng lại tựa đầu vào vai hắn, hai người thì thầm rất nhiều, nghĩ gì nói đó, chẳng có đầu đuôi.
Nàng sớm đã quên mất việc gặp được Kỷ Đồng Chu cùng Lan Nhã Quận chúa, khi biết được Thanh Nhạc chân nhân trở lại, Lôi Tu Viễn hành lễ cáo lui.
Thanh Nhạc chân nhân thấy mặt nàng hồng hồng, có vẻ có chút xấu hổ, không khỏi mỉm cười ấm áp nói: “Hai người có thể trở thành đạo lữ đấy, từ nay về sau có thể cùng tiến cùng lui, sớm chiều bên nhau, chẳng phải là tốt quá sao?
Lê Phi có chút ngượng ngùng: “Cái đó… Thanh Nhạc trưởng lão, làm sao để thành đạo lữ?”
Nàng ngây ngô hỏi, Thanh Nhạc chân nhân không nhịn được cười: “Người thường có lễ cưới, người tu hành chúng ta không câu nệ việc này, chỉ cần ở cùng nhau tâm đầu ý hợp, bẩm báo riêng với sư phụ một tiếng, sư phụ sẽ tự truyền thụ phương pháp song tu cho các con.
Sau đó, hai người sớm chiều bầu bạn với nhau, người khác sẽ tự khắc biết hai người là đạo lữ.”
Lê Phi im lặng một hồi lâu, không nhịn được lại hỏi: “Cái đó… song tu có nghĩa là gì vậy ạ?”
Thanh Nhạc chân nhân cười lớn hơn, xoa đầu nàng một cái: “Đứa nhỏ ngốc, chuyện này hãy để tiểu tử tên Lôi Tu Viễn kia bận tâm đi, nó cực kỳ thông minh cơ mà.”
Lê Phi quả thật không còn mặt mũi nào để hỏi tiếp, chỉ đành trùm đầu ngủ trong chăn.
Lần trước khi Chiêu Mẫn nhắc đến chuyện song tu, mặt cũng đầy thẹn thùng, lúc nãy Thanh Nhạc trưởng lão cũng tránh không nói, nàng cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên bừng tỉnh, nàng hận không thể than một tiếng, cuộn tròn trong chăn, cuối cùng thì nàng cũng hiểu ra!
Ánh nến đã tắt, căn phòng chìm trong bóng tối, ánh trăng nhợt nhạt không đủ sáng, mờ mịt, rất mơ hồ.
Lê Phi trằn trọc hồi lâu, cuối cùng ngủ thiếp đi.
Ngủ đến nửa đêm, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng gió, lúc chói tai, lúc lại dịu dàng, nàng ngơ ngác mở mắt ra thì nhìn thấy Thanh Nhạc chân nhân đang đang đứng bên cửa sổ, cau mày nhìn về bầu trời đêm, ánh trăng nhợt nhạt dường như bị mây đen che khuất, khắp nơi tối tăm vô cùng, chỉ còn tiếng gió vẫn đang thổi không ngừng.
Thấy Lê Phi đứng dậy, Thanh Nhạc chân nhân nhìn nàng lắc đầu ra hiệu im lặng.
Lê Phi rón rén đi tới bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên, nàng cả kinh thiếu chút nữa kêu lên, lập tức che miệng lại, kinh hãi nhìn lên vô biên vô tận yêu vật thú dữ trên bầu trời đêm.
Bọn chúng tràn vào từ mọi hướng như thủy triều, bao trùm cả bầu trời, tất cả đều bay nhanh về hướng trung tâm của Trung Thổ.
Trên mặt Thanh Nhạc chân nhân hiện lên vẻ lo lắng, khi nhìn thấy khuôn mặt đầy bối rối và kinh ngạc của Lê Phi, lúc này mới khép cửa lại, nhỏ giọng nói: “Những thứ này là yêu vật thú dữ ở gần bốn biển, giác quan của yêu vật nhạy hơn chúng ta nhiều lắm, chúng đã cảm nhận khi nao tai họa sắp ập xuống, đã bắt đầu di trú rồi.
Đây mới chỉ là khởi đầu thôi, haiz….”
Lê Phi im lặng không nói gì, một lúc sau mới hỏi nhỏ: “… Là Hải Vẫn sao ạ?”
Thanh Nhạc trưởng lão nói: “Là Xung Di trưởng lão nói cho con biết đúng không? Thật ra thì những đệ tử nhỏ tuổi các con không cần phải biết chuyện này.
càng biết nhiều, tất nhiên sẽ càng trở nên bất an, chậm trễ tu luyện.
Yêu vật thú dữ ở vùng trung tâm Trung Thổ càng ngày càng nhiều, mặc dù đây đúng là cơ hội tốt để luyện chế pháp bảo, nhưng ta không tán thành dẫn các con theo.
Ngay cả khi các trưởng lão có thể bảo vệ các con, nhưng yêu vật lại nhiều như thế, khó tránh khỏi sơ xuất.
Mỗi một đệ tử trẻ tuổi đều là tài nguyên quý báu nhất trong môn phái, làm sao có thể xem nhẹ được?”
Lê Phi suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Nhưng chẳng phải năm trăm năm Hải Vẫn đã xảy ra một lần rồi đúng không ạ? Nếu như sợ chúng con bất an mà không nói cho đệ tử chúng con biết thì năm trăm năm sau khi chúng con đã thành tiên nhân trưởng lão sẽ chẳng biết gì mà phải đối mặt với tất cả mọi chuyện trong mơ hồ sao.”
Thanh Nhạc chân nhân thở dài nói: “Lòng người nào có đơn giản thong thả như lời con nói.
Khi tai ương ập xuống, tất cả những điều xấu xí được giấu đi sẽ bị phơi bày ra.
Con chưa từng trải qua năm tháng điên cuồng kia nên chưa hiểu được đâu.
Các tiên nhân trưởng lão trong các môn phái đã đủ phiền toái rồi, nói gì đến các đệ tử, làm sao ứng phó với tai họa? Làm sao để duy trì các môn phái ở Trung Thổ đây?”
Bà đang muốn nói tiếp thì chợt nghe tiếng người ở đằng xa.
Thanh Nhạc chân nhân lập tức đẩy cửa sổ ra lần nữa, lại thấy ngọn lửa bốc lên ở thị trấn phía bắc, những tiếng kêu gào không ngừng vang lên.
Đám yêu vật trên bầu trời cũng ngừng vỗ cánh, như thể vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ, có vẻ như chúng nhận ra rằng đây là một thị trấn, có vô số người bằng xương bằng thịt để biến thành bữa ăn no nê dành cho chúng.
Người dân trong thị trấn đã bị đánh thức bởi tiếng động lớn này, trong lúc nhất thời bốn phương tám hướng đều rất ồn ào, trên đường phố từng chiếc đèn lồng lần lượt được thắp sáng, mọi người đi ra xem chuyện gì đang xảy ra, khi nhìn thấy những yêu quái hung dữ và quái dị trên bầu trời, tiếng la thất thanh bỗng chốc dừng lại.
Thanh Nhạc trưởng lão đẩy Lê Phi vào trong phòng, đóng cửa sổ lại, thêm một tầng tiên pháp xung quanh người nàng.
Ngay lúc này, cửa phòng bị gõ thật mạnh, giọng nói của Đông Dương chân nhân hiếm thấy khi nào lại gấp gáp như thế: “Thanh Nhạc!”
Thanh Nhạc trưởng lão đã sớm mặt xong áo ngoài, nhanh chóng mở cửa ra.
Ngoài cửa đã sớm có rất nhiều khách chen lấn, ai nấy cũng đều vô cùng hoang mang và không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Có một con yêu rơi xuống phía bắc ở khu nhà dân phía bắc, kinh động đến người phàm, yêu vật cửa cũng có chút rối loạn rồi, không thể để bọn chúng tàn sát cả cái thành này được!” Đông Dương chân nhân nói xong lại nhìn về phía Lê Phi.
“Tu vi của con không đủ, ngoan ngoãn đợi ở trong phòng, tuyệt không cho phép đi ra một bước!”
Cửa phòng nhanh chóng bị đóng lại, Lê Phi chạy đến kéo ra nhưng nó không hề nhúc nhích, đây là muốn nhốt nàng trong phòng sao? Đột nhiên xảy ra chuyện lớn như thế, làm sao nàng có thể ngồi yên trong này được? Bên ngoài nhiều yêu vật thú dữ như thế, mới vừa rồi vẫn còn bình thường, sao đột nhiên lại phát điên? Nếu như bọn chúng thật sự tàn sát cả thành thì phải làm sao đây?!
Lê Phi đi quanh phòng như kiến bò trong chảo nóng, không thể ngồi yên một chỗ.
Tại sao lại nhốt nàng trong phòng? Lôi Tu Viễn thì sao?
Chẳng lẽ cũng bị nhốt trong phòng bất an như nàng sao? Đúng rồi, Nhật Viêm đâu? Trong thành rối loạn như thế, hắn còn chạy đi đâu được nữa?
Ngoài cửa sổ yên tĩnh đến không ngờ, không có tiếng kêu la hay gào thét.
Bỗng nhiên gặp nhiều yêu quái như thế, người phàm căn bản không biết phản ứng như thế nào, chỉ có tiếng gió chói tai, lúc mạnh mẽ, lúc chậm rãi.
Chẳng bao lâu, tiếng động tiên pháp được thả ra bắt đầu vang lên như từng đợt song truyền đến, giống như được hẹn trước vậy.
Đột nhiên, tiếng gầm của yêu vật và tiếng kêu đau đớn của người dân nối tiếp nhau vang lên, ngọn lửa cuồng nộ ở phía xa dần dần tiến gần lại.
Lê Phi muốn xem xét tình hình một chút nhưng trên cửa sổ cũng có tiên pháp, nàng ngay cả song chắn cũng không đụng vào được.
Trong khách sạn cũng bắt đầu xuất hiện tiếng khóc rung trời, dường như mọi người cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, không có ai trấn an cảm xúc sợ hãi của họ nên bọn họ cứ khóc mãi.
Lê Phi ở trong phòng giống như ruồi không đầu đi loanh quanh hồi lâu, không thể làm gì và cũng không có chuyện gì làm.
Nàng chỉ có thể ngơ ngác ngồi trên chăn, nghe bên ngoài ồn ào, tim đập thình thịch với nỗi sợ hãi.
Đột nhiên, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng động chói tai, sau đó là một tiếng “ầm” lớn, như có vật gì đập mạnh vào cửa sổ, cả căn phòng theo đó mà rung chuyển, bụi mù mịt khắp nơi.
Lê Phi vội vàng lùi lại vài bước, sau đó “ầm” một tiếng, vật nặng đập mạnh vào tường, sàn nhà cũng run lên, cả căn phòng như đang bị đập nát.
Uy lực lớn như thế, chỉ sợ tiên pháp trên cửa sổ không trụ được bao lâu.
Nàng không để ý đến lời cảnh báo của trưởng lão nữa, đưa tay tạo ra một bức tường hành Thổ.
Đột nhiên lại có một tiếng động lớn khác, cửa sổ được tiên pháp gia cố cùng với bức tường vỡ tan tành, một con yêu vật khổng lồ hung hăng đâm sầm vào trong phòng, hướng về phía Lê Phi mà đâm tới.
Tường hành Thổ không thể ngăn được loại vật này! Lê Phi liền lăn một vòng tránh đi, lại thấy toàn bộ đồ đạc trong phòng bị đập vỡ tung tóe, ngay cả tường thông với các phòng khách khác cũng bị đập vỡ thành từng mảnh.
Trong lúc nhất thời, tiếng la hét trong quán trọ càng lúc càng lớn —— khách đ.iếm này không lẽ sẽ bị đập nát đó chứ?!
Lê Phi chợt thấy bên người có một luồng nhiệt nóng rực, lại nhìn thấy hai con Hỏa Xà bay về phía mình, quấn lấy con vật khổng lồ rồi kéo ra ngoài.
Lúc này nàng mới nhìn rõ vật này thật ra là một con Thiên Cẩu hung dữ, Bộ lông màu xám của nó nhuốm máu đen, trên người đầy vết thương, nó hú lên liên tục sau khi bị Hỏa Xà quấn lấy.
Một bóng người màu trắng lao vào căn phòng nát bấy như tia chớp, trong tay người kia có một thanh Hỏa Đao màu xanh đậm dài hơn mười trượng.
Hỏa Xà quấn chặt lấy Thiên Cẩu, hắn giơ tay không thương tiếc, chém ra một kiếm lưu loát, chặt đứt đầu của Thiên Cẩu, máu đen bắn tung tóe khắp nơi, nhuộm ướt vạt áo trắng của hắn.
Kỷ Đồng Chu…
Hắn dường như nhận ra trong phòng có người, quay đầu lại thì thấy trong phòng chỉ có một cô thôn nữ đang sợ hãi, lập tức lạnh lùng nói: “Đừng ở lại đây nữa.”
Hắn thu kiếm vào vỏ, lưỡi kiếm với ngọn lửa dài như thế cứ như vậy mà bị bỏ vào bên trong vỏ kiếm, màu xanh đậm của ngọn lửa dần dần tắt đi, nhìn chẳng khác một thanh kiếm bình thường là bao.
Kỷ Đồng Chu xoay người, ném bảo kiếm ra ngoài, hắn nhảy lên, ngự kiếm bay đi..