Thiên Huyền Địa Hoàng

Tôi nghĩ tình huống ban nãy chắc là do Mạnh Chương đột ngột phát nhanh ra một lượng khí vừa nhiều vừa mạnh, khiến khí vừa tiếp xúc với nước thì bạo nổ, hất văng Doanh Ngư đi xa. 

Tư Đồ phọt ra khỏi miệng một câu. “What thị nở?” sau đó lén lút ngó quanh. Mấy cái nam nhân còn lại không hẹn cùng trợn mắt cuối cùng đều dùng vẻ mặt cổ quái phức tạp suy tư, gắng bám sát theo Mạnh Chương. 

Mạnh Chương không nhanh không chậm giải thích, khả năng bơi vững chắc, khá ổn. 

-Doanh Ngư là loài cá thích sống trong môi trường tăm tối của sông ngầm, ưa nhiệt độ cao, ghét nơi lạnh lẽo, thích nơi trong sạch. Nếu nước bị ô nhiễm, dù chỉ một chút cũng khiến bọn nó nháo nhào tẩu tán. Nếu ô uế như nước mấy con sông trên mặt đất thì chỉ độ dăm bữa nửa tháng là rủ nhau nổi lềnh bềnh bơi bụng tắm nắng. 

Bởi vậy mới nói mấy người đi vệ sinh một chút là xua đuổi được bọn nó đi liền. Chúng vốn chỉ ăn sinh vật phù du nhưng có tính bầy đoàn rất cao, nếu một con bị khi dễ, sẽ “lích rích” cầu cứu, những con khác sẽ phát điên kéo họ hàng bè bạn tới áp bức lại. Chắc ai đó lỡ tay tiễn một em lên trời. Có điều kỳ lạ hơn cả đó là máu của chúng cũng không hề có màu sắc. 

-Không có tế bào hồng cầu cũng không lạ, mấy loài bậc thấp máu thường màu xanh hoặc vàng. Nhưng mà con này là loài có xương sống hẳn hoi nha, không huyết sắc quả là đặc biệt.

Phong Linh bơi bơi bên cạnh chép miệng, mặt mũi có chút nhăn nhó quẫn bách ngó xung quanh. Minh Đăng chuyên tâm bơi sát ở phía sau, thản nhiên xen vào.

-Có lẽ vì như thế mà nghe đồn ăn thịt Doanh Ngư sống thêm 300 năm?

Cung Trường Lĩnh hờ hững tuôn một tràng.

-Ờ, ăn đi, nhân lúc bọn chúng tung tăng bơi lộn nhộn nhịp như cá lòng tong. Sushi kiểu Nhật chắc cũng không chuyên nghiệp bằng, cá được trụng nước sôi mà vẫn tươi rói rói, cứ thế vớt bỏ miệng bảo đảm giữ nguyên hương vị chất lượng. 

Tư Đồ nghe thế, he he cười.

-Nè nè hỏi thật, có ai tiểu tiện chưa? Ban nãy bị dọa có xón ra một tí. Cái bọn Doanh Ngư kia quả thật chạy đi kìa!

Tư Đồ vừa nói dứt lời liền hất đầu ra sau, quả nhiên thấy đám cá bàng bạc kia đang nhún nhảy trên mặt nước, phi ngược trở về. Tôi thật không tin lắm vụ Doanh Ngư vì thế mà bị đuổi đi. Cho dù 8 người chúng tôi có tiểu cùng lúc đi chăng nữa, đây cũng chẳng phải hồ chết, nước ở đây sóng sau xô sóng trước, cuồng phong trên mặt sông gào thét dữ dội, chỉ một thoáng là đám nước tiểu ít ỏi sẽ ngay lập tức bị cuốn trôi rửa sạch. Có lẽ nhờ Doanh Ngư có vây như cánh chim, bay được đứt quãng trên mặt nước chảy xiết nên chúng mới có thể thoải mái chạy ngược chạy xuôi. Chỉ là không biết thật sự vì sao muốn buông tha chúng tôi. Có khi nào bởi vì địa phương tiếp theo lại là chốn bọn nó không muốn tới?

Nước sông xa xa sau lưng lại bắt đầu sôi lên sùng sục, hơi nóng nhanh chóng lan tỏa, dường như cả mặt sông cũng bắt đầu bốc hơi ngùn ngụt, nếu không mau mau tìm chỗ cao mà leo lên, không khéo đời tôi kết thúc thành món thịt nhúng tái mất. Nhưng hai bên là vách đá dựng thẳng, cũng không thể bắt chước tắc kè đi lại trên đó, thật có chút điêu đứng nhìn bế tắc tương lai.

Đột nhiên Bách Lý Thiên Hương nhìn vào ống nhòm, khẩn trương la lớn, vươn tay chỉ. 

-Chậm lại! Đằng trước không ổn!

Tôi rất tự giác dừng lại, xoay đầu, nghiêng tai chăm chú lắng nghe, thật tình xung quanh đều là âm thanh nước chảy ầm ầm, rất khó phán đoán. Cố nheo mắt, chỉ là đằng trước hình như có một đám bọt nước đang tung bọt trắng xóa, hơi nước mờ mịt, xa nữa là màn đêm, chẳng lẽ ở đó là triền dốc đứng? 

-Phía sau càng bất ổn!

Giọng của Âu Tử Dạ nhẹ nhàng thông báo.

Tôi lại không tự chủ quay đầu, xa xa hơi nước bốc lên ngùn ngụt, cảm giác nhiệt độ nước xung quanh càng tăng ác liệt. Còn luồng nước trên bề mặt vàng vàng kia sắp đuổi tới dù đã chảy qua vài trăm mét dường như cũng không thấy hạ nhiệt là bao, tôi ở cách đó hơn 20 mét cũng có thể cảm nhận được hơi nóng phả vào người chẳng khác gì xông hơi, có chút choáng váng xây xẩm.

Minh Đăng thấy luồng nước ấy, rầu rĩ đưa đám nói.

-Đau lòng quá, xưa nay mình vẫn khoái ăn đồ lẩu nhất, không ngờ hôm nay chính mình lại được biến thành nguyên liệu nhào lộn nhún nhảy trong đó.

Phong Linh nhíu mày trầm ngâm, mắt không đeo kính, híp lại thành đường kẻ.

-Anh vốn ghét ăn cái thứ khiến cho mắt kính mù mịt hơi nước.

-Tôi có ý kiến thế này.

Cung Trường Lĩnh nói, có chút nóng vội cấp bách.

-Lớp nước nóng nổi lên trên tầng nước lạnh, chúng ta chỉ cần lặn sâu xuống dưới chờ cho dòng nước nóng trôi qua là được, nếu có thể nín thở suốt quãng thời gian đó thì vẫn còn một con đường sống.

Bách Lý Thiên Hương không tin tưởng, ném cho gã ta cái nhìn khinh bỉ.

-Có được không đó, cũng không sợ bị dòng chảy tóm lấy nuốt chửng?

Vừa nói chuyện chúng tôi cũng chậm chãi tiến tới gần khu vực nước nổi bọt trắng xóa, dòng chảy xiết hung bạo, âm thanh ào ào như muốn đâm thủng mành nhĩ. Không có cành cây đám rễ hay đá tảng nào nhô ra cứu vớt.

Tư Đồ Phương Vi nhe răng cười khềnh khệch, rất chi là ngả ngớn.

-Theo lý thuyết, trong lòng sông thường khá ôn hòa, dưới nước hẳn hiền lành lắm, chúng ta nên hy vọng như vậy.

Gã kết thúc, đám chúng tôi nhìn nhau hội ý ngầm một lượt. Tôi nhìn Âu Tử Dạ, cảm thấy biểu tình của anh như muốn nhảy xuống thác nước kia luôn cho rồi. Lập tức trừng mắt tỏ ý anh đừng có tự tiện quyết định một mình. Cũng đừng có tự huyễn bản thân mình đồng da sắt nữa. Đưa tay đập nhẹ lên ngực anh ta một cái, thấy mặt đối phương thoáng nhíu mày. Sau đó tôi gật đầu với đám kia lần nữa, quyết định xong cả bọn đồng loạt há mồm hút khí, ngậm lại lặn xuống. 

Con sông ngầm này trông vậy mà khá sâu, tôi lặn xuống được chừng hai mét thì cảm giác nhiệt độ xung quanh đã giảm đi rất nhiều, lập tức ngưng thần tĩnh khí, chờ cho dòng nước nóng phía trên trôi đi.

Bất chợt lại cảm giác không ổn thỏa, nước sông bốn phía đang âm thầm tăng thêm nhiệt, toàn thân tôi bắt đầu cảm thấy đau rát như trên chảo cát rang, bèn cắn chặt răng tiếp tục lặn sâu xuống, 3m rồi 4m.

Làn nước nóng bỏng thoáng chốc đã vây chặt lấy tôi, trong vài giây ngắn ngủi tôi lập tức ý thức được cách làm kia căn bản không khả thi. Lượng nước sôi quá lớn, nếu không lặn sẽ chín 10 phần mà lặn thì chín 7 phần. Bà mẹ nó chứ, có lặn nữa lặn mãi trong nước cũng vô ích thôi, không chết vì nóng cũng chết vì ngạt thở. 

Thế là mở mắt ra, ánh đèn mỏ sáng rực bốn phía, Âu Tử Dạ ngoắc tay ra hiệu di chuyển. Cả lũ dán vào vách hang, tự động bơi theo.

Dòng nước màu vàng cuồn cuộn chảy trên đỉnh đầu, dòng chảy trong lòng cũng không êm ái như lúc đầu nhưng ít ra cũng đỡ kinh dị hơn phía trên. Bên kia, phía miệng thác, truyền về tiếng trút đổ ào ào như sấm dội, lưu lượng cực khủng bố.

Đến đoạn này tốc độ nước dù ở tầng đáy cũng thô bạo vô cùng. Âu Tử Dạ xoay đầu nhìn đám chúng tôi một lượt, gật nhẹ, rời tay khỏi vách hang, bước đi thêm mấy bước thế rồi bất chợt tựa như chiếc lá vô trong lực, vèo cái bị cuốn mất tăm.

Tim tôi hẫng một cái. Mẹ nó, có được không đấy! Chẳng biết thác cao bao nhiêu, phía dưới hồ chứa lại sâu bao nhiêu? Quan trọng hơn hứng chịu nguồn nước dồi dào như thế rầm rầm đổ lên người, có khác gì cõng trên lưng một em voi còi? Có mà bị đè cho lòi ruột.

Không, quan trọng hơn, không khí trong phổi dự trữ lại thế nào, có thể giúp tôi duy trì tới khi trồi nên hay nửa đường đứt gánh, chết vì thiếu dưỡng khí? Giờ cũng không thể ngoi lên lấy thêm hơi, nước phía trên hẳn nóng phỏng tay, đi lên một hai mét thôi không khéo đã trở thành món nửa sống nửa tái rồi. 

Thiên Hương cũng quay lại nhìn mọi người một chút, gương mặt chỉ có cẩn trọng và cẩn trọng, cũng không có tia lo trên sợ dưới như tôi. Móa, vị đại tỉ này cũng quá cường đại rồi, trong giây phút này cô lộ chút yếu đuối cũng không ai chê trách đâu.

Tôi còn chưa cảm thán xong cô đã thoắt cái mất hút trong làn nước cuồn cuộn phóng đi. Tiếp theo một cái bóng phía sau bất chợt vọt lên, hình như là Minh Đăng, sau đó là Phong Linh và Cung Trường Lĩnh, cuối cùng Tư Đồ vỗ nhẹ vai tôi một cái như động viên, thả lỏng buông trôi.

Tôi gào thét mặc niệm trong lòng, bọn này ra tay cũng quá chớp nhoáng đi, tôi còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần. À không, nói đến giai đoạn chuẩn bị lao đầu xuống thác nước thì ngay từ lúc mở mắt nhìn thấy Âu Tử Dạ ngoắc tay ra dấu thì chính là ngầm hiểu sẽ có màn “tự tử” tập thể này rồi.

Vài giây sau tôi hồi thần, đành nhắm mắt buông xuôi chứ biết sao hơn. Chỉ A Di Đà Phật lá phổi to chút, không khiến tôi đuối sức chết ngạt.

Đầu tiên tôi cảm thấy đây không còn là cơ thể do mình làm chủ, hơn nữa cân nặng đột ngột bị giảm về 0. Nước tựa như chỉ điểm nhẹ một cái, thân thể như bị một đám người thô lỗ tông vào, choáng váng tới mức súyt không nhịn được mở miệng, để nước chui vào thì có mà tắc thở trong nửa phút. 

Bản thân liền như bộ quần áo trong lồng máy giặt, xoay vòng vòng vô phương chống đối. Đầu óc theo đó cũng quay cuồng đảo lộn kịch liệt, so với trò tàu lượn siêu tốc đương nhiên hiểm nguy gấp mấy lần. Cái đó còn có đai an toàn bảo vệ, cái này thì chính là tứ diện quần công. 

Áp lực nước thần tốc dội xuống dồn cả lên lưng, thoáng chốc đè nặng kinh hoảng, như thể có một đám tâm thần bạo động, không ngừng mím môi mím lợi, huỳnh huỵch dẫm đạp bằng thích. Nước chui vào lỗ tai, trực xộc vào khoang mũi, giữ tỉnh táo bằng lý trí, giữ mệnh nhỏ bằng chút hơi tàn ít ỏi dự trữ trong buồng phổi. Bạn có thể hình dung bằng việc bị đai quấn siết chặt từ vòng eo 70 xuống còn 55cm, sau đó còn bị cường ngạnh nhồi thức ăn xuống. 

Tâm lý tức tốc kinh sợ tới cực điểm. Nước trút xuống dũng mãnh như một con bò nổi điên bạo loạn, húc bạn lộn nhào xuống đất lại hất bạn lên quăng bạn xuống liên tù tì. Trong một thoáng mọi cảm giác đều đột ngột biến mất. Sau đó là bóng tối nhấn chìm, tiếp theo là lạnh buốt bao phủ, cuối cùng bị không khí phủi tay bỏ rơi. 

Từng tế bào như bị châm lửa thiêu đốt, co quắp kêu gào, mỗi một sợi dây thần kinh đều vặn vẹo thống khổ như bị mang ra phơi khô dưới ánh nắng chói chang. Mạch máu ngu ngơ tắc lại không vận chuyển, buồng phổi trống rỗng nhẫn tâm đóng cửa không cho lưu thông, trái tim như bị móng vuốt ác quỷ tóm được, không ngừng nghiến răng nghiến lợi bóp chặt lấy...

Sau đó...

Sau đó tôi cảm thấy tứ chi như bị trói chặt thành cái bánh tét được mấy ngày trời, tê liệt, tứ bề là hỏa dữ vờn quanh. Một cánh cửa mở tung, gió tươi mát ùa tới, tôi liều mạng giãy giụa, như một con côn trùng thấp bé lăn lê bò trườn hướng về phía cửa, mỗi thớ cơ vì lâu ngày bị kìm kẹp, vận động kịch liệt đột ngột gây ra đau đớn như bị xe tải cán qua. 

Giờ phút hiểm nghèo này, đó là cánh cửa duy nhất mở ra cứu vớt tôi thoát khỏi lưỡi hái tử thần.

Mũi vừa ngửi được mùi không khí trong lành, miệng theo bản năng liền há lớn. Oxi tràn vào buồng phổi, đột ngột và khẩn cấp, nước bên trong phun ra, ho sặc sụa một trận tối tăm mặt mày, cổ họng đau rát, mắt mũi cay xè. 

Sau lưng có bàn tay vỗ nhẹ, giúp hô hấp thông thuận, nước xung quanh lạnh ngắt như từ băng tan ra, so với nước suối sôi sùng sục ban nãy quả là cách biệt một trời một vực. 

Người bên cạnh vừa lo lắng gọi “Dương Dương” vừa cẩn trọng ôm lấy cơ thể tơi tả, trong vùng nước lạnh thấu xương tủy, chật vật dìu tôi. 

Tôi vẫn mơ mơ hồ hồ dựa cả vào người kia, não bộ còn chậm chạp xử lý. Chân vừa chạm đất, tôi nằm vật ra, tự thả lỏng bản thân mấy phút.

Nhịp thở dần lấy lại ổn định nhưng chân tay vẫn mỏi mệt rã rời, như thể mới bị báo đốm trượt đuổi một trận chạy bán sống bán chết, phải vận động ác liệt liên tục mấy tiếng đồng hồ mới chịu buông tha, đám tế bào cơ rên rỉ đau nhức, đứa nào cũng than thở đòi bãi công.

“Chít chít” mấy tiếng, tôi miễn cưỡng mở mắt ra lần nữa, Bông Tuyết ở trên ngực tôi mà kích động nhảy lên nhảy xuống. Đập vào mặt tiếp theo là bóng hình Bạch Ngân xinh đẹp như ánh trăng, nhìn thấy cô tâm tình liền tốt đẹp mấy phần. Tôi nhanh chóng ngồi dậy, gắng gượng nhoẻn miệng cười với cô một cái.

-Là cô cứu tôi sao?

Bạch Ngân gật nhẹ một cái. Tôi cũng nói một tiếng đa tạ. Cô ấy đối với nhiều thứ khác không thể cầm nắm được, như sương tựa khói, dễ dàng xuyên qua. Nhưng có lẽ đối với người vừa nhìn thấy, nghe thấy, thì chạm được vào tôi cũng không quá bất ngờ.

-Chậm chạp quá, Tiểu Mặc Tử, mau lại đây sưởi ẩm đi. 

Xoay đầu. Là giọng Cung Trường Lĩnh vọng đến. Ánh sáng từ đống lửa soi rọi một bãi đá không lớn lắm, hình trăng lưỡi liềm. Đám kia, đủ mặt anh tài văn võ, đang ngồi quây quần đầm ấm quanh đống lửa, kẻ đang cởi quần áo, tên đang phơi y phục, người đun nước, người hơ lửa. Xem ra chỉ có mình tôi là thảm bại nhất.

Đầm nước kia đen kịt như hắc ín, diện tích cực lớn, bề mặt lại tĩnh lặng quá mức, im lìm như mặt gương chết chóc. Xa xa, mơ hồ vọng đến tiếng thác đổ thổn thức. Thác nước thẳng đứng từ trên cao gần trăm mét trút xuống ào ạt như một dải lụa trắng tinh khôi, mơ màng bốc khói, phủ mây huyền ảo. 

Bất chợt tôi xoay vòng vòng nhìn mặt đất rồi sờ nắn khắp người, mặt xám ngoét hỏi Bạch Ngân.

-Bạch Ngân, thanh đao bạc của tôi, cô có thấy nó không? Đáng chết, chẳng lẽ thật bị rơi vào đầm nước kia?

Bạch Ngân gật nhẹ xác nhận, giọng nói dịu dàng thanh thoát, cũng không khiến tâm tình tôi tốt hơn.

“ Dương Dương, quả thật là vậy. Cậu là người cuối cùng rơi xuống. Bọn họ lẽ dĩ nhiên là lên bờ trước. Lúc túm được cậu, thể trạng đã co quắp nín nhịn đến cực điểm, ý thức chỉ còn lại một tia, không thể một giây chậm trễ. Tôi đành trơ mắt nhìn thanh đao kia bị bóng tối của đáy đầm lấy đi.”

Tôi nhìn mặt đầm, như nhìn một con quái vật đang ngủ say giấc nồng. Rất sợ xuống dưới đó một lần nữa vì kiếm tìm đồ vật mà bật đèn lùng sục, vô tình đánh thức nó thức dậy. Phải biết là, khi bạn đang mơ màng ngủ ngon, bị quấy rối làm phiền, đều là bộ dáng cau có muốn trút giận. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui