Cộc cộc.Một đêm qua đi không có chuyện gì bất thường, Lục Thanh sau ba tháng rốt cuộc cũng có phòng riêng.
Tuy nhiên, mới sáng sớm cửa phòng đã bị gõ vang.- Lão tử còn chưa ngủ đủ đâu!Lục Thanh lầm bầm lầu bầu, hôm qua đánh xong một trận, lại cùng Lâm Thiên Tuyết nói chuyện đến quá nữa khuya, hiện tại còn chưa được bảy giờ đi.Cộc cộc.Mặc kệ Lục Thanh nói gì, cửa phòng vẫn tiếp tục bị gõ.- Lâm Thiên Tuyết, ngươi không đi làm, quấy ta làm gì đây?Lục Thanh tức giận mắng, mặc dù rất không tình nguyện, nhưng không thể không đi mở cửa.Quả nhiên không sai, cửa vừa mở ra Lâm Thiên Tuyết với một thân trang phục văn phòng đập ngay vào mặt.
Sơ mi trắng, vét xanh, quần xanh, đúng chất nữ tổng tài.- Ngươi không phải muốn tiền sao?Không đợi Lục Thanh mở miệng, Lâm Thiên Tuyết đã lên tiếng, thần sắc lạnh lùng.- Làm vệ sĩ cho ta, mỗi tháng ta cho ngươi tiền.Lâm Thiên Tuyết nói tiếp.
Vụ việc hôm qua khiến nàng thật sự bất an, cho nên muốn tìm một người đáng tin cậy bảo vệ mình.
Lục Thanh tuy không đáng tin cho lắm, nhưng thực lực rất mạnh, hơn nữa ngoài hắn nàng không biết trên đời còn có ai có thể tin.
Dù sao hắn cũng cứu nàng một mạng.- Đồng ý.Lục Thanh không chút do dự gật đầu đáp ứng.
Sáng tối gặp mặt không quá hai lần, loại tình huống này muốn bồi đắp tình cảm sao mà khó.
Hiện tại mỗi thời mỗi khắc đều bên cạnh, hắn còn lo không hòa tan được tảng băng này sao.
Kỳ ngộ, đây gọi là kỳ ngộ.- Cho ngươi năm phút thay đồ, quá năm phút việc này miễn bàn.Lâm Thiên Tuyết khóe miệng nhếch lên, chẳng hiểu sao khi Lục Thanh đồng ý, nàng liền cảm thấy vui vẻ, dường như có một thứ gì đó đang lặng yên gieo xuống....- Đừng lại gần.Hai người đi tới hầm gủi xe, Lâm Thiên Tuyết đang định leo lên, Lục Thanh lập tức kéo nàng lui về phía sau, ánh mắt vô cùng băng lãnh.- Có chuyện gì sao?Lâm Thiên Tuyết nhíu mày, kinh nghi nói.- Trên xe có sát khí!Lục Thanh sắc mặt âm trầm, nội tâm tràn ngập lửa giận, đối phương hết lần đến lần khác khiêu khích sự kiên nhẫn của hắn, đây rõ ràng là tìm chết.- Sát khí?Lâm Thiên Tuyết ngây người, mặc dù cảm thấy Lục Thanh nói chuyện rất hoang đường, nhưng nhớ lại tình huống đêm qua, nàng không muốn tin cũng phải tin.- Rất có thể là bom, gọi cảnh sát đi!Lục Thanh áp chế phẫn nộ, bình thản nói.
Lâm Thiên Tuyết nửa tin nửa ngờ, bất quá vẫn bấm máy báo cảnh.- Ngươi và tên Lê Trường Lâm đó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?- Vì cái gì hắn năm lần bảy lượt muốn ám toán ngươi?Lục Thanh nhìn chằm chằm Lâm Thiên Tuyết nghi hoặc nói.- Ta không qua lại với hắn, chỉ biết hắn là bang chủ Long Hà bang, ông trùm của thế giới ngầm Thiên Ninh.- Hắn có lẽ nhận tiền của người thay người làm việc.Lâm Thiên Tuyết vừa đi vừa nói.
Xe không thể lái, cũng không có khả năng đứng đợi gỡ bom, cho nên nàng muốn lên đại sảnh bắt taxi.- Ngươi biết là ai làm sao?Lục Thanh mắt lóe tia tàn nhẫn, thấp giọng nói.- Lâm gia!Lâm Thiên Tuyết trực tiếp nói ra suy nghĩ.
Nàng không có quá nhiều kẻ thù, nếu có thì cũng là đối thủ trên thương trường.
Còn thù địch đến mức người sống ta chết thì chỉ có Lâm gia.
Đám người đã chịu tổn thất cực lớn khi bị Lâm Thiên Tuyết đánh cho một đòn thật đau.Phải biết, nàng không chỉ độc chiếm Thương Hoa, còn đem toàn bộ tập đoàn thoát ly khỏi gia tộc.
Loại hành vi này trong mắt Lâm gia chính là phản nghịch, là trọng tội.Ban đầu đám người còn đinh ninh cho rằng Hứa gia rất nhanh sẽ xóa sổ Thương Hoa, nhưng đến nay đã ba tháng lâu, Thương Hoa vẫn sống rất tốt, chuyện này có lẽ đã khiến bọn họ phẫn nộ, cũng là nguyên bọn họ muốn dồn Lâm Thiên Tuyết vào chỗ chết.- Tốt cho một cái Lâm Gia!- Nhưng ngươi cũng nên báo cảnh a!Lục Thanh híp híp mắt, dù là Long Hà bang, hay Lâm gia tất cả đều bị hắn tuyên án tử hình.- Đám người đó chỉ làm việc khi mắt thấy tai nghe, có chứng cứ rõ ràng, về phần động thủ trong bóng tối, bọn họ có muốn tra cũng không có năng lực đi tra!- Cho nên những chuyện ám sát như này, bọn họ luôn không thèm để ý, thậm chí còn cắn ngược lại ngươi!Lâm Thiên Tuyết lắc đầu, nàng chưa bao giờ để quan phương vào mắt, đám sâu mọt đó ngoài tham nhũng, cũng chỉ có tham nhũng, đã bao giờ làm ra được trò trống gì.- Mặc dù nói như vậy, ngươi cũng tuyệt đối không được làm càn.- Tuy rất nhiều chuyện không ai quản, nhưng có những chuyện không thể không quản.Lâm Thiên Tuyết đột nhiên quay sang Lục Thanh lạnh nhạt nói, nàng chắc chắn tên này sẽ không yên phận.Lục Thanh sờ chóp mũi, hắn phát hiện Lâm Thiên Tuyết đối với hắn có gì đó không đúng.
Giống như lo lắng, lại giống như sợ hắn làm liên lụy, nói tóm lại cứ mơ mơ hồ hồ.
Nhưng hắn mặc kệ, đám người kia chết chắc rồi....Cao ốc Thương Hoa tổng cộng mười tám tầng lầu, là trụ sở chính của tập đoàn Thương Hoa.
Lâm Thiên Tuyết là chủ tịch kiêm tổng giám đốc, nắm trong tay một trăm phần trăm cổ phần.Lúc này ngoài cổng công ty, Lục Thanh khoác một bộ âu phục màu đen, trước ánh mắt chăm chú của vô số nhân viên, hắn cùng Lâm Thiên Tuyết nghênh ngang tiến vào công ty.- Hắn không phải là Lục Thanh ngồi ăn chờ chết sao?- Lâm tổng mang hắn đến làm gì a?Không ít người xì xầm bàn luận, có hiếu kỳ, có khinh bỉ, nhưng nhiều nhất vẫn là hâm mộ.Ở đây, rất nhiều người từng coi hắn là nam thần, nhưng về sau đại đa số đều nhìn hắn bằng ánh mắt xem thường.
Bọn họ nói hắn là tiểu bạch kiểm, nói hắn ăn không ngồi rồi, nói hắn là tên bám váy vợ, nói hắn ngồi ăn chờ chết, tóm lại có vô số xú danh.Hôm nay là lần đầu tiên hắn đặt chân đến Thương Hoa, cũng là lần đầu tiên sau ba tháng, hắn lại một lằn nữa cùng Lâm Thiên Tuyết sánh vai sóng bước.Một tuyệt sắc giai nhân, một anh tuấn phi phàm, bất kể Lục Thanh xấu xa thế nào, nhưng vào lúc này hắn và Lâm Thiên Tuyết quả thật vô cùng xứng đôi, giống như một cặp trời sinh trong truyền thuyết.
Đây là nguyên nhân khiến người hâm mộ.- Đều nói Lâm tổng không cùng nam nhân kết giao, đó là bởi vì ngươi không đủ đẹp trai!- Ta nếu có chồng thế này ta liền bỏ vào trong tủ để ngắm mỗi ngày.- Oa! Mê chết mất!Rất, rất nhiều nữ nhân viên hai mắt tỏa sáng.
Hận không thể đem Lục Thanh cướp mang về.- Tiểu bạch kiểm mà thôi, có gì dùng?Nam nhân viên chỉ để ý Lâm Thiên Tuyết, về phần Lục Thanh bọn họ không xem hắn ra gì.
Nam nhân bám váy nữ nhân, chính là sự sỉ nhục lớn nhất.- Hắn là chồng Lâm tổng, ngươi nói hắn có gì dùng? Ta thấy ngươi mới có gì dùng?Nữ nhân viên bắt đầu phản bác, nháy mắt cả công ty loạn thành một đoàn.
Lâm Thiên Tuyết không thèm để ý, mang theo Lục Thanh đi thẳng đến thang máy.
Bất quá, Lục Thanh đột nhiên dừng bước.- Ngươi ở nơi này, hẳn là an toàn, ta đi làm chút chuyện, xế chiều quay lại tìm ngươi.- Nhớ kỹ, không được ra ngoài.Lục Thanh ghé vào tai Lâm Thiên Tuyết đè thấp thanh âm nói.- Ngươi không cần làm loạn, hôm nay ở bên cạnh ta!Lâm Thiên Tuyết nhướng mày, lạnh như băng nói.
Một câu này vang rất xa, khiến cả công ty trợn tròn mắt.
Này cũng quá thể a.- Yên tâm, không vấn đề gì!Lục Thanh nhéo má Lâm Thiên Tuyết cười nói, dứt lời liền xoay người đi ra khỏi công ty, rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt.Lâm Thiên Tuyết mộng, triệt để mộng, đứng ngây ngốc không nhúc nhích.- Trời ạ! Mắt của ta không bị mù phải không!- Lâm tổng phát cơm chó! Này cũng quá trắng trợn rồi!Vô số nhân viên trợn mắt há mồm, trận trận kinh hô, giống như gặp phải chuyện kinh thiên động địa.Lâm Thiên Tuyết bị tiếng ồn làm cho bừng tỉnh, mặt đẹp đỏ bừng, bước nhanh về phía thang máy.
Nàng lúc này chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào.
Lục Thanh đúng là càng ngày càng quá phận, vậy mà trước mặt bao nhiêu người nhéo má của nàng, thật cho là nàng không dám làm gì hắn sao.Lâm Thiên Tuyết càng nghĩ càng giận, mà càng giận thì mặt càng đỏ.- Hóa ra Lâm tổng cũng có lúc đỏ mặt, ta còn tưởng mặt của nàng không có sắc tố này a!Lâm Thiên Tuyết vừa vào thang máy, cả đại sảnh lập tức cười vang, chuyện hôm nay đủ để bọn họ bàn tán hết mấy tháng..