Thiên Khiển Chi Tâm



La Mông và Y Vi Đặc đi ra khỏi thành.

Phía Đông của thành A Phổ Tư là vịnh Pastor Field. Đây là một nơi có phong cảnh rất đẹp. Tất nhiên, chỉ có La Mông từng là người của trái đất mới có cái nhìn như vậy. Đối với phần lớn người dân trong thành mà nói thì vịnh Pastor Field quá nông nên những con thuyền lớn không thể vào được. Mà khí hậu ở đây thì mùa mưa quá dài do gió biển đưa tới. Vì vậy việc sử dụng bãi biển để làm muối cũng trở thành một hy vọng xa vời. Thế cho nên, vịnh Pastor Field đối với người trong thành A Phổ Tư mà nói thì chỉ có cá mới làm cho họ nhớ đến.

Hiện giờ, La Mông và Y Vi Đặc đi dọc theo con đường nhỏ trong rừng cây, xuyên qua một khu vực những quả đồi núi nhỏ tới bên vịnh Pastor Field.

La Mông rất thích nơi này. Ở đây có một bãi cát trắng phẳng lỳ trải dài, màu lam của bầu trời và màu xanh của nước biển hòa lẫn vào nhau. Những con sóng xô vào bãi đã ngầm phát ra những tiếng động. Còn những con hải âu thi thoảng lại cất tiếng kêu hòa với khung cảnh thiên nhiên. Nhìn ra xa, phía chân trời lốm đốm những cánh buồm màu trắng.

"Ta lại nhớ tới Địa Cầu rồi." La Mông hít một hơi thật sâu mà thầm nghĩ. Không khí tràn ngập gió biển mang theo vị mặn khiến cho tinh thần của người ta phải xao động.

Y Vi Đặc cũng không biết tại sao La Mông lại thích nơi này nhưng trong bao năm qua, nàng thực sự có hảo cảm với La Mông hơn. Nàng thích nhìn hình ảnh La Mông đứng bên bờ biển. Những lúc như vậy, nàng luôn cảm thấy người thiếu niên trước mặt là một người có đầy quá khứ.

Hơn nữa, hắn lại có tiềm lực rất mạnh.

- La Mông! - Y Vi Đặc mở miệng nói:

- Chuyện chợ đen ta đã hỏi cha. Nhưng ngươi có thể nói cho ta, ngươi hỏi chuyện đó làm gì không? - Âm thanh của nàng có chút khẩn trưởng. Nếu La Mông nói ra điều gì đó khiến cho nàng không vừa ý thì nàng không nói ra tin tức mà mình đã biết.

Chợ đen là một nơi mà đã số những kẻ mạo hiểm đều tiếp xúc. Thử nghĩ xem, hai đội mạo hiểm gặp nhau trong rừng, do một nguyên nhân nào đó xảy ra chiến đấu, rồi một đội chiến thắng. Như vậy, đội chiến thắng sẽ chiếm được toàn bộ vật phẩm của kẻ thua. Mà để bán số vật phẩm đó thì không thể thiếu sự giúp đỡ của chợ đen.

Nhưng đối với La Mông mà nói thì những vật phẩm của hắn lấy được là của đám đạo tặc. Mà bình thường, con đường tới chợ đen vốn do đám đạo tặc duy trì thì không tể tin tưởng.

Vì vậy mà một người từng là chiến sĩ cấp năm lại là kẻ mạo hiểm, nhưng bây giờ lại là ông chủ quán rượu, chắc lão có rất nhiều con đường tiếp xúc với chợ đen. Cho dù không có, La Mông còn có thể hỏi pháp sư A Lịch, hoặc là hỏi Phí Tề Á. Tất nhiên, có thể như bây giờ, thông qua miệng của Y Vi Đặc.

- Y Vi Đặc! Nàng để ý tới ta phải không? - Ánh mắt của La Mông như đang cười.

Mặc của Y Vi Đặc ửng đỏ, giẫy khỏi tay La Mông rồi xoay người đi:

- Người ta còn lâu mới để ý.

Một thiếu nữ mà ngượng ngùng sẽ khiến cho nàng để ý tới bản thân. Tuy nhiên, hơi đảo mắt một cái, Y Vi Đặc lại cười, nhìn La Mông rồi để ý tới tuổi của hắn:

- Cuối cùng là ai ngượng đây hả cậu nhóc La Mông?

Nhìn Y Vi Đặc đang cười vui vẻ, La Mông cảm thấy dở khóc dở cười. Bản thân hắn đoạt xác của người thiếu niên này nên hiện tại mới có mười sáu tuổi so với nàng còn nhỏ tuổi hơn.

- Y Vi Đặc! Chúng ta nói chuyện chính đi. Sự tình là thế này... - La Mông nhỏ giọng kể lại chuyện quan thuế vụ của trấn Lý Tạp lợi dụng đạo tặc hãm hại rồi bị hắn phản kích, lấy được chiến lợi phẩm. Ngay cả chuyện bị mục sư Đặc Ni Tư ghen tị cũng nói ra.

Trên bờ biển, tầm nhìn rất rộng hơn nữa lại có gió biển thổi vù vù nên La Mông không ngại có người khác nghe thấy.

- La Mông... - Thiếu nữ nghe La Mông nói xong liền im lặng.

Gió biển thổi vù vù khiến cho những cành hoa rung rinh. Nhưng hai người trên bãi biển cũng không có tâm trạng để ý tới cảnh vật.

- La Mông... - Âm thanh của Y Vi Đặc vang lên làm cho La Mông đang trầm tư tỉnh táo lại.

- Chuyện về chợ đen là như thế này...

Y Vi Đặc nhỏ giọng nói giúp cho La Mông hiểu được một cách đại khái. Trong tay lão Duy Luân quả là có một con đường tiếp xúc với chợ đen. Điều quan trọng ở đây lfa con đường này không có quan hệ với đạo tặc mà thuộc hệ thống bí mật. Tất nhiên, Y Vi Đặc cũng không rõ chuyện này lắm. Nhưng La Mông có thể qua lời nói của nàng mà suy ra điều đó. Nhưng vẫn có hai vấn đề vần phải giải quyết. Một là theo như Y Vi Đặc nói thì chợ đen cứ một tháng mới tổ chức một lần. Lần tổ chức của tháng này đã qua, phải đợi tới tháng sau.

Người muốn giao dịch ở chợ đen phải có người giới thiệu. Nhưng lão Duy Luân thì hoàn toàn có đủ tư cách. Chỉ có điều hàng hóa mà hắn định bán sợ rằng không đáng giá. Lúc ấy ở công hội đạo tặc, hắn lấy được một số tiền lớn, còn vật phẩm chỉ có mười cuộn vải, sáu con dao găm sắc bén, năm cái bao da trâu để chứa đồ. Một quyển kỹ năng đạo tặng, một quyển sổ tay điều chế độc dược, một cái rương có đầy các loại độc vật và dụng cụ chuyên môn dùng để cậy khóa.

La Mông cảm thấy nhức đầu. Cũng may là hắn còn có thời gian một tháng để nghĩ cách. Hàng bán ra đành phải tự bản thân mình cố gắng vậy.

- Y Vi Đặc! Chúng ta đi luyện kiếm thôi. 0 la La Mông thấy chuyện chợ đen còn phải về suy nghĩ tiếp. Bây giờ, tốt nhất là luyện kiếm với Y Vi Đặc một lúc, giải phóng tâm trạng cho thoải mái.

Y Vi Đạc nghe thấy La Mông nói vậy liền thở phào. Nàng vỗ thanh trường kiếm bên hông:

- La Mông! Ngươi thua không được khóc nhè đấy.

Y Vi Đặc có đôi mắt dài và nhỏ, theo người Trung Quốc cổ nói thì đó là đôi mắt phượng. Nụ cười của nàng mặc dù có dáng dấp của một cô gái mười bảy, mười tám nhưng ẩn chứa một sự quyến rũ khác thường.

- Y Vi Đặc! Cô thấy tôi đã khóc lần nào chưa? - La Mông cười rồi rút kiếm, chém mấy cái vào không khí. Nét mặt hắn trở nên trang nghiêm rồi làm một động tác chào của kiếm sĩ.

Y Vi Đặc cũng thôi cười, vung kiếm đáp lại.

"Keng!" Hai thanh kiếm chạm nhẹ vào nhau rồi tách ra.

Y Vi Đặc thu kiếm lại đứng thẳng rồi gật đầu ý bảo La Mông tấn công trước.

La Mông hít một hơi thật sâu, bước chân lướt tới, trường kiếm như một cơn gió đâm thẳng vào ngực, đồng thời hắn quát khẽ một tiếng :"Hây!"

Y Vi Đặc vẫn đứng yên còn trường kiếm của La Mông thì như một mũi tên lao tới.

"Hây!' La Mông hơi chần chừ rồi hét to một tiếng, cổ tay khẽ rung nhẹ khiến cho thanh trường kiếm giống như một con rắn, uốn mình.

Y Vi Đặc đột nhiên nở nụ cười khiến cho người ta ngơ ngác, rồi bước chân về bên trái. Sau đó tay phải cầm kiếm hơi vung lên, không ngờ chỉ dùng lưỡi kiếm để khóa kiếm của La Mông lại. "Hây!" Y Vi Đặc cũng hét lên một tiếng rồi xoay lưng, trong tay trái xuất hiện một con dao.

La Mông nghiêng đầu, nhưng con dao của Y Vi Đặc vẫn hướng vào phía bên phải cổ của hắn. La Mông luống cuống lui lại một bước khiến cho thế công rối loạn.

- La Mông! Vừa rồi ngươi hơi do dự đấy. - Y Vi Đặc cười rồi thu kiếm nhét vào trong vỏ.

La Mông đứng lại, liếc mắt:

- Vừa rồi ngươi đứng yên ở đó khiến cho ta sợ làm người bị thương.

Y Vi Đặc như biết hắn suy nghĩ gì, liền cười cười bước tới hôn phớt lên má của hắn:

- Ta biết là ngươi lo lắng cho ta. Có điều, với trình độ chiến sĩ của người so với chiến sĩ cấp bốn của ta thì sao?

- Y Vi Đặc! Ngươi đã thăng cấp? - La Mông ngạc nhiên, vui mừng nói.

- Ngày hôm qua, ta so chiêu với cha ta, cha ta nói ta đã đạt tới cấp bốn. Có điều, chưa tới công hội chiến sĩ để kiểm tra. - Y Vi Đặc híp mắt, rất là vui vẻ:

- Còn gì nữa không? Ngươi đừng có lo cho ta. Ta thấy ngươi trình độ bây giờ cũng đại khái chiến sĩ cấp hai.

- Thật không? - La Mông nhìn thẳng vào mắt nàng mà nói:

- Không có sự chỉ dạy của giáo sư Y Vi Đặc đáng yêu thì làm sao ta có thể tiến bộ nhanh như vậy được?

Đây hoàn toàn là lời nói thật. Y Vi Đặc dậy hắn không hề có chút giấu diếm. Trong việc học tập vũ kỹ, trước cấp bốn, thân thể có thể nói là rất quan trọng. Cũng là một cú đâm nhưng phải cầm kiếm như thế nào, kết hợp với nhịp thở ra làm sao... Mấy thứ này đối với một vị sư phụ nói và làm mẫu đều phải hết sức chuẩn sác. Chỉ cần sai sót một chút sẽ tạo thành thói quen xấu, sau này muốn sửa sẽ rất khó. Mấy thứ này không thể đọc sách là có thể học được.

Tóm lại, Y Vi Đặc so với tiểu đội trưởng Lý Tra Đức càng lảm hết bổn phận của một người dạy.

- La Mông! Ngươi cũng không nên kiêu ngạo. Vừa rồi, với cú đâm của ngươi, ta nói cho ngươi một chút. Đầu tiên, bước chân của ngươi không được vững chắc... - Sắc mặt của Y Vi Đặc nghiêm nghị, nói một cách cứng rắn.

La Mông vội vàng lắng nghe, rồi theo lời nói của Y Vi Đặc mà thực hành.

Y Vi Đặc cũng từ từ giảng giải một cách hăng say.

Một người dạy còn một người học khiến cho thời gian trôi qua rất nhanh.

Dưới ánh trời chiều, hai người được nhuộm vàng trong ánh nắng. La Mông đang cố gắng luyện tập cú đâm kia. Dưới ánh nắng, bóng của hắn có chút gì đó rất cương nghị.

Y Vi Đặc đột nhiên ngây người, đưa tay vuốt mấy sợi tóc bị gió thổi trước mặt. Nàng nghĩ, nếu khi đó, lúc ở quán rươu, đối với hắn nàng cũng chỉ tò mò mà thôi. Còn bây giờ, hắn thực sự làm cho nàng rung động cũng là bởi vì hắn luyện tập võ thuật một cách hăng say.

Vốn nàng chỉ đồng ý chơi giúp hắn luyện võ. Nhưng cuối cùng sự chuyên tâm của hắn giống như sau này sẽ bước lên con đường của chiến sĩ vậy. Đức Lỗ Y chỉ có thể coi như là một nửa người thi pháp. Nhưng những người trở thành học đồ Đức Lỗ Y thì rất thích pháp thuật.

Y Vi Đặc nhớ tới lời đánh giá của phụ thân với La Mông:

- La Mông! Cái tên tiểu tử này có lẽ nên làm cái bổn phận của Đức Lỗ Y đi. Nên nhớ rằng, Đức Lỗ Y không chỉ chăm sóc dược thảo mà còn thao túng được động vật.

- La Mông! Về thôi! Hôm nay dừng ở đây. - Y Vi Đặc dịu dàng nói.

La Mông thu kiếm, quay sang hành lễ với Y Vi Đặc:

- Cảm ơn giáo sư.

Hai người nhìn nhau cười rồi trong ánh trời chiều mà quay về thành A Phổ Tư.

- La Mông...

- Có chuyện gì?

- Tiểu thư Ngả Lỵ Ny... Ta muốn nói tới tiểu thư Ngả Lỵ Ny ở trong trấn kia có phải nhìn rất xinh không?

Đột nhiên nghe thấy câu này, cảm nhận được Y Vi Đặc như có chút tình ý, La Mông khẽ run người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui