Đối với khoản nợ với Kiệt Pháp, La Mông không muốn gặp trực tiếp nên nhờ công hội mạo hiểm thay mặt, trả lại ba trăm đồng tiền bạc. Mặc dù con số ba trăm đồng bạc có thể nói là nhiều nhưng cũng không sao. Sau khi đã rửa tiền, hắn hoàn toàn có thể lấy ra một ngàn kim tệ mà không bị người khác hoài nghi.
Đến lúc này, toàn bộ nợ nần của hắn đã được trả hết.
Trấn Lý Tạp. Quan thuế vụ Ba Tạp Ti với sắc mặt âm trầm đi rất nhanh tới thần điện nữ thần nông nghiệp. Trên đường đi, tất cả mọi người thấy sắc mặt của y, nếu có ý định nịnh bợ thì đều bị y chẳng hề khách khí dậy ột bài học. Nguyên nhân thì có rất nhiều, từ hàm răng của đối phương dính rau quả cho tới màu sắc của quần áo cũng biến thành lý do.
- Mục sư Đặc Ni Tư! - Sau khi bước vào thần điện, quan thế vụ tháo mũ xuống rồi hành lễ:
- Ta có một số việc muốn nói chuyện riêng với ngài.
Mục sư Đặc Ni Tư nở nụ cười chuẩn mực nói:
- Được thôi! Như ngài mong muốn thưa tiên sinh Ba Tạp Ti. - Gã làm một động tác mời.
Trong một căn phòng nhỏ bên cạnh thần điện, Ba Tạp Ti cẩn thận khép cửa phòng sau đó xoay người mà lên tiếng với giọng âm trầm:
- Đặc Ni Tư! Cái thằng nhãi con La Mông đã trả hết nợ. Hắn không biết tìm ở đâu ra một ông chú để lại cho hắn một số tài sản lớn. Hắn có tiền. Ta nghe Ba Lợi của công hội mạo hiểm nói vậy.
Đặc Ni Tư ngẩn người, cơ mặt hơi giật giật. Gã suy nghĩ một chút rồi gầm lên giận dữ:
- Thật không? Có tiền là có thể có được tư cách ở lại thành A Phổ Tư một cách hợp pháp. Nơi đó không phải là trấn Lý Tạp, không phải là địa bàn của chúng ta. Chúng ta không làm gì được hắn. Phải bắt hắn trở về mới được.
Ba Tạp Ti cũng gào lên:
- Cái tên Ba Ân Nhĩ chết tiệt không ngờ lại dám dẫn La Mông tới A Phổ tư. Lần sau, đội buôn của gã trở lại đây, ta phải rút tận gốc của gã. Ta phải cho gã biết, có tội với Ba Tạp Ti ta thì đừng mong buôn bán ở trấn Lý Tạp.
Đặc Ni Tư nói một cách lạnh lùng:
- Ba Tạp Ti! Bạn của La Mông ở đây vẫn còn có Ni Khắc và Pháp Phí. La Mông vì muốn trị thương cho Ni Khắc nên mới nợ Kiệt Pháp một khoản tiền lớn. Hắn là người trọng tình cảm, ngươi nên tới gây rắc rối với những người đó. Lại còn vợ chồng chủ quán trọ Mặc Đặc, ngươi cũng có thể tới đó gây rắc rối. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ là chỉ cần làm cho chúng đau khổ là được, phải làm cho chúng kêu than gọi La Mông quay trở lại.
Ba Tạp Ti nhìn Đặc Ni Tư rồi cười lạnh:
- Đặc Ni Tư! Ngươi bảo ta đi làm kẻ ác hay sao? La Mông là người không có gia đình. Hắn ở trên trấn không có gốc rễ. Nhưng Mặc Đặc thì lại khác, hắn là em của quan tư pháp Gia Luân. Thậm chí Pháp Phí lại còn hơn thế, cha của y từng là tiểu đội trưởng, chết trận vì lĩnh chủ. Ta không hy vọng làm điều đó rồi sau đó bị Nam tước đại nhân đuổi khỏi cái ghế quan thuế vụ. Dù sao, La Mông cũng là dân của trấn Lý Tạp, nếu hắn lấy được quyền cư ngụ hợp pháp ở A Phổ Tư thì cũng phải quay về trấn Lý Tạp, tìm những người có trách nhiệm để làm thủ tục. Cho tới lúc đó, ta không còn có cách nào để đối phó hắn.
Nói tới đây, Ba Tạp Ti cười cười:
- Thưa ngài mục sư! Hôm nay tôi tới đây chỉ để nói cho ngài biết tin tức này mà thôi.
Viên quan thuế vụ thi lễ sau đó, đội mũ rồi xoay người bỏ đi.
Mục sư Đặc Ni Tư đứng tại đó với sắc mặt hết sức u ám.
Giữa buổi trưa ở thành A Phổ Tư. Lúc này, vầng thái dương đang nép mình sau lớp mây xám. Mọi người có ngẩng đầu lên thì chỉ có thể thấy một chút ánh sáng nhợ nhạt. Y Vi Đặc vẫn chưa đưa cơm tới, còn người đưa cơm lại là một người khác. Nghe A Lịch nói thì lão Duy Luân tạm thời có việc không thể làm cơm nên đành phải mời người khác thay.
Sau khi làm được ba lọ dược phẩm, La Mông liền quay về căn phòng nhỏ của mình để ngủ nhưng thật ra là hắn chìm vào trong không gian của sừng Thần Nông để tìm hiểu kiến thức về thảo dược.
Tới ban đêm, La Mông xoay người đứng dậy khỏi giường. Hắn viết một chút rồi sau đó lại chìm vào không gian quan sát. Từ từ, hắn bắt đầu ngáp một cái.
La Mông bước tới bên cửa sổ. Trên bầu trời lơ lửng một vầng trăng khuyết cuối tháng. Hắn nhìn đồng hồ, thấy đêm đã khuya liền trèo lên giường rồi từ từ thiếp đi.
"Kẹt..." Chẳng biết được bao lâu, cửa phòng của hắn chợt vang lên một âm thanh nhỏ rồi sau đó bị người đẩy ra.
- Ai...? - Tiếng nói của hắn vừa mới lên tới yết hầu liền lập tức dừng lại.
Người vừa vào mặc áo choàng màu vàng, đeo mạng che mặt. "Suỵt!' người đó giơ ngón tay đặt lên môi.
- Y Vi Đặc! Đã trễ rồi ngươi còn tới đây làm gì? - La Mông thấp giọng hỏi.
Tấm mạng che mặt được bỏ ra để lộ mái tóc dài vàng óng giống như một thác nước và một gương mặt trắng như ngọc. Người đó đúng là Y Vi Đặc.
- La Mông! Ta nhớ ngươi. - Y Vi Đặc nhào vào lồng ngực của La Mông.
- Y Vi Đặc! Có chuyện gì thế? - La Mông lắp bắp kinh hãi, giữ lấy bả vai của thiếu nữ định hỏi thì cái lưỡi thơm tho đã ập tới cậy miệng hắn.
- La Mông! Em yêu anh. - Thiếu nữ đỏ mặt, rồi can đảm nhìn thẳng vào đôi mắt của La Mông mà nói một cách chắc chắn.
- Y Vi Đặc... - La Mông nâng cằm thiếu nữ mà ngắm nhìn gương mặt xinh xắn của nàng.
- La Mông! Hãy yêu em đi. - Thiếu nữ nói xong liền cởi cúc chiếc áo choàng khiến cho nó rơi xuống đất.
La Mông như bị sét đánh, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Dưới ánh trăng, thân thể của người con gái trước mặt thật quyến rũ và căng tràn nhựa sống, chẳng khác nào một tinh linh từ trong bức tranh cổ bước ra. Lý trí của hắn hoàn toàn bị phá vỡ. La Mông bước tới, kéo người con gái vào ngực mình...
Một đêm trôi qua. Sáng sớm hôm sau, khi ánh dương quang từ cửa sổ chiếu vào, La Mông cũng tỉnh giấc. Hắn ngáp một cái rồi đột nhiên có cảm giác rất lạ giống như đêm qua đã mơ thấy điều gì đó?
Dường như giấc mộng đó thật ngọt ngào.
La Mông lấy tay chống đầu, từ từ nhớ lại. Đột nhiên, hắn liếc mắt rồi đứng phắt dậy. Trên bàn có một cuộn da cừu. Hắn vội vàng bước tới rồi mở ra thì thấy chỉ viết có một câu đơn giản: "Em đi rồi! La Mông! Sẽ có ngày chúng ta còn gặp lại. Anh không được quên em đấy."
"Vậy hôm qua không phải là mộng? Y Vi Đặc chủ động dâng hiến cho hắn. Lại còn sáng hôm qua, quán rượu không mở cửa, cả ngày không thấy bóng dáng của hai cha con." Tất cả mọi thứ như nối liền với nhau.
La Mông vội vàng mặc quần áo tử tế rồi chạy tới quán rượu của lão Duy Luân. Khi tới cửa thì hắn thấy cửa đã đóng.
La Mông đứng ở đó một lúc lâu rồi thở dài sau đó chậm rãi đi về.
Thời gian qua đi, mùa xuân lặng lẽ chạm cánh tay lên bức tường thành A Phổ Tư. Quán của lão Duy Luân ở thành đông đã thay đổi chủ. Mặc dù có người vẫn nhớ tới thứ rượu hoa quả và thịt sói đất của lão Duy Luân. Nhưng tin tức hai cha con Duy Luân biến mất khiến cho rất nhiều người trong thành để ý.
Có người nói lão Duy Luân phát hiện kho báu trong hầm ngầm nên trong đêm đã đưa con gái và kho báu đi rồi. Có người nói lão Duy Luân từng là đạo tặc bị những thành thị khác truy nã, bây giờ bị lộ nên phải chạy trốn. Có điều...có điều những chuyện đó không có liên quan gì tới La Mông.
Nơi vịnh Pastor Field, La Mông đứng bên bờ biển. Sau khi hết hợp đồng một tháng, hắn cũng không tiếp tục nữa mà rời khỏi xưởng của Tát Khắc Duy Nhĩ.
Sau đó hắn ở thành Đông, tới một cái thôn ở ngoài thành, tìm một căn nhà trọ nhỏ để ở bắt đầu một cuộc sống của Đức Lỗ Y, hòa mình vào với thiên nhiên và khổ tu.
Thời gian trong nháy mắt đã trôi qua thật nhanh, sang năm thứ hai đã được một tháng.
Ngày hôm nay, La Mông đang ở trong cánh rừng rậm bên cạnh biển mà nằm dài trên bãi cỏ.
Trong sừng Thần Nông, ánh sáng màu vàng chiếu rọi khắp nơi. Quả cầu ánh sáng vẫn lơ lửng ở độ cao ba mươi thước.
Cả không gian rộng chừng hai mẫu, được bao phủ toàn bộ bởi ánh sáng màu vàng. Một dòng suối nhỏ chia mảnh đất ra làm hai. La Mông chú ý thấy cá trong đó vẫn không lớn lên được nhiều. Có lẽ là do không có nhiều thực vật.
Có lẽ cần phải thêm một chút bèo, rong mới được.
Mảnh đất rộng hai mẫu được chia ra làm hai nửa. Một nửa có khoảng ba mươi cái cây to. Còn chỗ lúa mạch được thay đổi gien đã được thu hoạch và dự trữ. Dù sao thì chỉ cần hắn không trồng thì hạt giống vẫn được giữ trong một thời gian dài.
Nửa còn lại được gieo trồng toàn bộ cỏ Lam. Một lớp sương mù mỏng như có như không mang theo không khí tươi mát lượn lờ trong cả không gian. Cỏ Lam sinh trưởng rất tốt, gần như đã trưởng thành.
Một khung tư liệu mờ xuất hiện. Khung tư liệu ấy lơ lửng trước mắt hắn. Vô số những số liệu hiên ra trước mắt La Mông:
- Không gian cấp hai đã đạt tới tiêu chuẩn thăng cấp. Có muốn thăng cấp hay không?
- Thăng cấp. - La Mông mừng rỡ lên tiếng.
Vừa mới dứt lời, ánh sáng màu xanh lập tức tỏa ra rực rỡ, không gian nhanh chóng mở rộng. Rồi mặt đất như được sinh ra từ hư không. Gần như đồng thời, cường độ ánh sáng của quả cầu cũng tăng lên, không gian liên tục mở rộng tới năm mươi thước.
La Mông quan sát phát hiện không gian mở rộng tới chừng năm mẫu, đất đai cũng tăng lên gấp đôi.
- Không gian thăng cấp xong, tăng thêm năm phần trăm công hiệu trồng trọt, đồng bộ cộng hưởng tiến hành cải tạo chủ nhân. - Theo âm thanh vang lên, ánh sáng màu xanh lục lại tỏa ra tới thân thể của La Mông.
Khi thân thể bên ngoài của La Mông xuất hiện ánh sáng màu lục, rừng rậm cũng xuất hiện những gợn sóng. Thực vật đang vào mùa xuân lắc lư cành lá, thả ra một số điểm sáng màu xanh lục.
Một con gió nhẹ thổi qua khiến cho khu rừng vang lên những tiếng xào xạc.
Những âm thành đó dường như có một sự cộng hưởng với nhau. Có điều, lần này không giống với trước đây. Khi La Mông tỉnh lại, hắn thấy chẳng những ánh sáng màu lục trong không gian mà còn cả những tia sáng màu xanh lục từ trong rừng rậm cũng đang chầm chậm chảy vào trong thân thể.
Hạch tâm màu xanh lục vận chuyển nhanh chóng. Khi hấp thu đạt tới một mức cực hạn, đột nhiên một tiếng nổ vang lên, hạch tâm mở rộng.
Trong nháy mắt, La Mông có cảm giác ánh sáng màu xanh lục của bản thân như hợp nhất với khu rừng. Nhưng chỉ trong nháy mắt, cảm giác đó liền biến mất. Khi hắn định thần thì lại nghe thấy một âm thanh:
- Phát hiện trong cơ thể có một thứ dòng máu lạ. Có kích hoạt hay không?
La Mông lập tức kinh hãi, lắp bắp hỏi:
- Dòng máu gì?
Trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một điểm sáng nhỏ rồi nó nhanh chóng to lên, biến thành một khung tư liệu mờ. Khung tư liệu lơ lửng trước tầm mắt của hắn, nhưng bên trên chỉ có một câu:
- Dòng máu không biết có thuộc tính của tự nhiên. Có kích hoạt hay không?
La Mông gãi đầu, thầm nghĩ rằng chẳng lẽ mình lại có dòng máu của thần ma hay sao? Hắn có chút mong đợi nên do dự một lúc rồi nói:
- Kích hoạt.
Cơ thể của hắn chấn động mấy cái rồi khung tư liệu lại từ từ xuất hiện dòng chứ:
- Do ngài kích hoạt dòng máu không biết nên mất quá nhiều năng lượng. Vì vậy mà lần này không gian không thể tiến hành ban kỹ năng mới cho ngài được.
La Mông cảm thấy hơi tiếc nhưng lập tức xem xét.
Tên: La Mông (Tiễn Phẩm Cát)
Chủng tộc: Con người (dòng máu không biết)
Thuộc tính: lực lượng 1 1 (1 0), linh mẫn 1 5 (1 0), thể chất 1 1 (1 0), trí lực 1 3 (1 0), tri giác 1 5 (1 0), sức hấp dẫn 1 5 (1 0)
Nghề nghiệp: Quyền hạn chủ nhân của không gian thứ nhất. Đức Lỗ Y cấp hai.
Các kỹ năng:
Vĩnh cửu tính cố hóa - - dò xét linh quang
Bộ pháp cơ bản cấp hai.
Kiếm pháp cơ bản cấp hai.
Không gian tự tăng thêm thuộc tính: Có thể cho động vật ăn cỏ vào.
Sau khi kiểm tra, La Mông liền bắt một con thỏ hoang cho vào đó thì thấy đúng là có thể cho vào được. Sau đó hắn lại kiểm tra cái tâm tự nhiên của bản thân thì thấy vầng ánh sáng màu xanh lục quanh người tản ra chừng năm phân mà trong đó có tể tạo ra pháp thuật đã tăng lên rất nhiều. Mỗi ngày có thể phát ra được năm cái pháp thuật Đức Lỗ Y cấp một và bốn pháp thuật Đức Lỗ Y linh cấp.
La Mông cảm thấy vui sướng. Qua một lúc, La Mông nhìn bàn tay phải của mình sau đó, nắm lại:
- Cuối cùng thì ta cũng là Đức Lỗ Y cấp hai.
Mỗi một lần tăng cấp sẽ kéo theo sức ảnh hưởng và địa vị hoàn toàn khác nhau.
La Mông đứng dậy, lập tức tới công hội kẻ mạo hiểm để xác định, cũng thuận lợi vượt qua. Sau đó hắn cầm ký hiệu nghề nghiệp mới rồi rời khỏi. Khi ra khỏi thành, La Mông không hề có chút vui sướng mà cảm thấy buồn bã.
Y Vi Đặc đúng là đã đi không một tiếng động. Hắn từng tới hỏi pháp sư Tát Khắc Duy Nhĩ. Kết quả, lão pháp sư chỉ biết lắc đầu cười khổ rồi nói với hắn rằng:
- Duy Luân có một khoảng thời gian một mình ra ngoài tu luyện. Sau đó liền dẫn theo con gái trở về. Còn về việc trong khoảng thời gian đó có chuyện gì thì Duy Luân chưa bao giờ nói.
- Một ngày nào đó sẽ gặp lại. - La Mông nhỏ giọng nói với mình. Cho dù thế nào, sau một đêm hôm đó, ấn tượng về nàng đã khắc sâu trong đầu hắn.
- Với vịnh Pastor Field, ta sẽ nhớ lúc cùng Y Vi Đặc luyện kiếm, nhớ cảnh cô ấy lấy khăn lau mồ hôi cho ta, rồi lại hôn thưởng cho ta nữa. Còn ở khu phía đông thành A Phổ Tư, ta sẽ nhớ tới lần đầu tiên gặp cô ấy, nhớ tới những lúc cô ấy đưa cơm cho ta, rồi lại giặt quần áo cho ta. Ở chợ trong thành ta sẽ nhớ chuyện mua quà cho cô ấy rồi cô ấy vui mừng như thế nào. Ta sẽ nhó lúc cùng với nàng nắm tay nhau đi trên phố...
- Y Vi Đặc! Ta sẽ không quên nàng. Ta phải rời khỏi A Phổ Tư. Ở nơi này có quá nhiều kỷ niệm.
La Mông ngẩng đầu đi nhanh về phía thành A Phổ Tư. Hôm nay, ở cửa hàng của Khắc Lan Phổ, thương đội của Ba Ân Nhĩ đang chờ hắn.