Thiên Kiếm Tuyệt Ðao

Thiếu Bạch ngần ngừ :

- Tại hạ ngoài việc theo Cơ lão tiền bối luyện kiếm, còn võ vẽ tập thêm đao.

Tứ Không đại sư thấy chàng nói tránh cũng không hỏi nhiều, liếc khắp quần tăng một lượt :

- Nữ thí chủ đại náo trong tệ tự chúng tôi, hẳn không phải là vô cớ?

- Vãn bối vào chùa đã có gởi thiếp bái sơn hẳn hòi, ngươi đệ tử quí tự cứ khăng khăng một mực bức bách. Vì lẽ tự vệ bọn vãn bối không thể không xuất thủ kháng cự. Trót phải đánh nhau thời khó tránh khỏi có người thương vong.

- Nhưng kẻ tử thương vong lại đều là đệ tử Thiếu Lâm chúng tôi.

- Chưa hẳn, bọn tại hạ cũng có người trọng thương, chư vị đại sư không biết đấy thôi.

- Chư vị xông vào chùa chúng tôi thương nhân bừa bải, hơn nữa thủ đoạn tàn độc quá lắm, ám khí hạ độc, không bỏ sót thứ gì, rõ là chả xem Thiếu Lâm phái này vào đâu cả.

Thiếu Bạch chực đáp, Tuyết Quân đã đỡ lời :

- Đệ tử trong quí tự đông có mấy trăm, vây đánh mấy ngày người chúng tôi, chúng tôi có thể gặp được đại sư ở đây cũng là phúc tổ bảy đời.

Tứ Không đại sư cười nhạt :

- Quí tánh nữ thí chủ?

- Vãn bối Phạm Tuyết Quân, cạnh là xá muội Phạm Tuyết Nghi.

Tứ Không đại sư cau mày :

- Lão nạp tự tin phàm nhân vật thành danh gần trăm năm lại đây, tuy chưa biết hết, nhưng cũng đã nghe nhiều rồi, chỉ có mỗi nhị vị cô nương gốc gác ra sao mà lão nạp chưa hề nghe...

Ngừng lại lão hỏi tiếp :

- Nữ thí chủ có thể nói tánh danh của lệnh tôn, may ra lão nạp sẽ biết.

- Tiên sư rất ít đi lại giang hồ, có nói ra lão thiền sư chắc cũng chả biết đâu.

- Nữ thí chủ cứ nói xem!

- Tiên sư là Phạm Trọng Minh.

Tứ Không đại sư thảng thốt :

- Phạm Trọng Minh? Hiện giờ ở đâu?

- Tiên sư đã mất...

Tứ Không mừng ra mặt :

- Sao, Phạm huynh đã qua đời rồi à?

- Tiên sư mất đã mấy năm.

- Lão nạp từng cùng lệnh sư gác chân luận đàm thế sự suốt một ngày đêm liền không nghỉ. Lệnh sư học vần uyên bác, trí tuệ sáng suốt, lão nạp kính phục lắm...

Ngừng lại, lão đằng hắng :

- Chuyện ấy kể cũng có hai mươi năm rồi, dám chắc năm đó nhị vị cũng chưa mở mắt chào đời.

- Thế ra lão thiền sư là cố hữu của tiên sư, bọn vãn bối thật thất kính.

- Lệnh sư tài hoa một đời, lão nạp được luận giao cũng là một vinh hạnh...

Rồi lão hỏi sang chuyện khác :

- Nhị vị cô nương chắc hẳn đã được lệnh sư dốc hết chân truyền.

- Bọn vãn bối thiên tư ngu muội, tuy gặp lương sư nhưng bản lãnh chả là bao.

- Theo lão nạp nhớ thì lệnh sư chẳng những học thức uyên thâm, cũng lại rất hiểu sự lý, quyết không thể xúi cô nương đối địch với Thiếu Lâm tự chúng tôi.

Giọng nói lão bỗng đổi sang hằn hộc.

Tuyết Quân điềm nhiên :

- Bọn vãn bối đến đây không có ý động thủ với quí phái thì chớ, trái lại còn rất muốn cứu vớt quí phái tránh khỏi cảnh trầm luân.

Câu nói khiến hết thảy quần tăng đều bốc giận, nhưng cưa được lệnh Tứ Không đại sư, đành nghiến răng nhẫn nhục.

Tứ Không cố giữ thản nhiên :

- Nữ thí chủ nói lớn lối, lắm cớ điều, tệ tự trầm luân ở chỗ nào mà phiền nữ thí chủ phải lặn lội ngàn dặm đến đây cứu vớt?

Tuyết Quân vuốt lại mái tóc rối :

- Đại sư còn nhớ cái thảm sự xảy ra cách đây hơn mười năm, việc Phương trượng quí tự và Chưởng môn nhân tam phái Võ Đang, Nga Mi, Không Động?

- Ấy là nỗi sĩ nhục đớn đau nhất của chùa chúng tôi, thiên hạ đều biết cả nói chi lão nạp.

- Thế thi thể của Tứ Phương đại sư, lão thiền sư có được thấy tận mắt?

- Chưởng môn nhân tứ phái ngộ nạn chấn động khắp giang hồ, lão nạp có lý đâu không đi Bạch Mã sơn điếu táng.

- Nói vậy, đại sư đã thấy thi hài Tứ Phương đại sư?

- Lão nạp còn tra xét là khác, xem vào những tín vật trên người ấy đúng là Chưởng môn trượng tệ tự.

- Nếu chỉ nhìn vào những tín vật nhận diện thi hài thì có gì làm chắc?

- Việc ấy đã chìm trong dĩ vãng, hung phạm cũng sớm đền tội rồi, nữ thí chủ nhắc lại không hiểu có dụng tâm gì?

- Ví thử bảo là Tứ Phương đại sư còn sống, lão thiền sư có tin không?

Tứ Không đại sư sửng sốt, giây lâu lấy lại bình tĩnh :

- Trừ phi nữ thí chủ có thể cho lão nạp được gặp mặt, bằng không khó ai dám tin.

- Lão thiền sư vì thể diện môn phái, cho nên trong lòng có nghi ngại thật, nhưng không muốn tin mà thôi, có đúng không?

Bỗng nghe có tiếng niệm Phật hiệu trầm trầm, một hòa thượng khác xen vào nói :

- Sư huynh, cô gái này ăn nói hàm hồ, không thể dung tha được, mong sư huynh...

Tuyết Quân ngắt lời :

- Vãn bối hiểu thì chẳng những Phương trượng quí tự còn sống mà cường địch đã gài rất nhiều nội ứng trong quí tự.

- Nữ thí chủ dè dặt lời nói là hơn.

- Vãn bối nói do thành thực, có một điểm vãn bối thắc mắc là trong quí tự đã có rất nhiều người tin vãn bối, nhưng vẫn cố tình phủ nhận, bắt bẽ vãn bối thế này thế khác, không chịu tin là lẽ gì?

- Thử hỏi, đâu có chuyện nói không không mấy câu có thể bảo người tin cho?

Tuyết Quân cũng cho là phải :

- Bây giờ chỉ còn có một cách tìm cho ra bằng chứng xác đáng khiến họ không còn chối chạy được nữa.

Tuy thế, nàng hiểu sự việc không dễ dàng như ý muốn.

Nhất thời, hai bên đều im bặt.

Quần tăng trong Phật các ngồi yên phân tách kỹ lưỡng lời nói của Tuyết Quân chập lâu, cơn giận cũng nguôi ngoai dần, hầu hết đều cảm thấy có phần đáng tin.

Riêng Tuyết Quân hiểu rõ các trưởng lão Thiếu Lâm căm hận nhất là kẻ phản bội sư môn nhưng vì thể diện họ không dễ chịu thừa nhận ngay việc ấy. Ngoài cách phải làm sao chứng minh cho họ đều tín phục mới mong đánh đổ cái tự ái nhỏ nhen trong lòng họ.

Đắn đo giây lâu nàng cất tiếng :

- Đại sư có quen biết với Chưởng môn Nga Mi phái?

Tứ Không đại sư hỏi :

- Nữ thí chủ nói Chưởng môn nhân đời trước ấy à?

- Người cùng ngộ nạn với Chưởng môn quí phái đó!

- Phải là Nhàn Vân đại sư?

- Chính thế.

- Lão nạp có gặp Nhàn Vân mấy bận, tự tin còn nhớ rõ.

- Đại sư có chắc còn nhận ra được ngoại mạo của Nhàn Vân đại sư?

- Chắc chứ, chỉ cần thấy mặt là lão nạp biết giả hay thật.

- Ví thử đại sư nghe tiếng?

- Nữ thí chủ định giở trò gì nữa, chỉ nghe tiếng là nghĩa làm sao?

- Ý vãn bối nói là nếu đại sư khỏi cần gặp mặt, chỉ nghe tiếng người có thể nhận ra thân phận?

- Cái đó lão nạp chưa chắc lắm.

Tuyết Quân thất vọng :

- Sao, đại sư với Nhàn Vân chỉ là bạn sơ giao?

- Nhàn Vân thân phận là Chưởng môn một phái, lão nạp sao dám trèo cao.

Ngừng lại, lão đổi giọng :

- Cô nương có nói gì xin cứ nói thẳng ra, nếu như ngày hôm nay không nói cho rành rẽ, cô nương khó mong rời khỏi Phật các này.

- Vãn bối hằng nghe trưởng lão Thiếu Lâm đều là những cao tăng tài đức vẹn toàn, không dè gặp mới biết lời đồn chả đáng tin.

- Chỉ vì lão nạp nói không thể nghe tiếng nhận ra được thân phận của Nhàn Vân đại sư.

- Dám chắc một điều nữa, bây giờ cho nếu có gặp Chưởng môn đời trước của quí phái, đại sư tất không thể nhận ra.

- Sao, thượng đại Chưởng môn nhân là sư đệ của lão nạp, mới cách có hơn mười năm lẽ nào không nhận ra?

- Chưa hẳn, giờ khác xưa khác, cũng như Nhàn Vân đại sư ngũ quan đều bị người hủy hoại, đại sư chắc đâu dám nhận...

Ngừng một tí nàng tiếp :

- Và nhất vì cái thanh danh của Thiếu Lâm phái, cho có nhận được đi, các vị tất đã dám thừa nhận!

Tứ Không đại sư bừng giận :

- Nữ thí chủ câu một, câu hai mạt sát lão nạp và chư tăng là nghĩa làm sao, thật có muốn nhịn cũng chả được.

Rồi lão khoát mạnh tay.

Chỉ thấy đám tăng nhân ngồi xếp bằng trong Phật các đùng cái đã có hai người đứng phắt dậy, phóng vút ra cửa điện chận ngay lối rút của bọn Tuyết Quân.

Thiếu Bạch nghĩ bụng :

- “Trưởng lão Thiếu Lâm không ngờ cũng cố chấp quá, xem chừng không đổ máu không yên”.

Tuyết Quân bỗng đưa ngọc thủ búng nhẹ liền mấy cái :

- Chư vị đại sư đức cao trọng vọng, phải chăng muốn giam ba kẻ hậu sinh vãn bối chúng tôi trong cái các này?

Tứ Không đại sư lạnh lùng :

- Nếu ba vị không đưa ra được chứng minh đành phiền ba vị ở lại đây chờ bọn lão nạp xét rõ sự tình rồi sẽ tính. Ví lời ba vị nói là thực, bọn lão nạp sẽ tiễn chân khỏi chùa, bằng không giết người thường mạng, mấy chục đệ tử Thiếu Lâm không thể chết oan.

Đột ngột lão phất mạnh tăng bào, một luồng chưởng phong ào nhanh về Tuyết Quân, miệng tiếp :

- Nữ thí chủ rải độc à?

Thiếu Bạch thoáng vù một chưởng đánh bạt chưởng lực Tứ Không.

- Lão thiền sư là cao tăng đức vọng sao có thể xuất thủ đối phó với hạng nữ lưu?

Tứ Không đại sư thấy nhất chưởng đối phương đánh bật ngay được chưởng thế của mình, bất giác hoảng sợ :

- “Tên này công lực thâm hậu thật”.

Nổi giận, lão ngầm vận thêm chân khí quật vụt chưởng nữa.

Thiếu Bạch kịp thấy một luồng tiềm lực dấy mạnh, lật đật vung chưởng đón đỡ.

Chỉ cảm thấy luồng ám kình lực dậy sức ngàn cân, tuy đánh bật nhưng toàn thân tức thời lắc lư như thuyền phải sóng, huyết khí dội ngược không khỏi hãi thầm :

- “Thày tu này võ công quả là ghê gớm”.

Tứ Không đại sư đã vận chưởng có trên năm thành công lực, vẫn thấy đối phương chống đỡ nổi, càng thêm kinh dị :

- “Chà! Cái tên nhãi mới gớm cho chứ!”

Nhưng cùng lúc lại động lòng thương tiếc.

Thiếu Bạch đỡ qua hai chưởng, thấy có mòi không ổn :

- Nếu còn đánh nữa, chắc chỉ có cách rút kiếm động thủ.

Bèn xẵng giọng :

- Bọn tại hạ không có ý động thủ với chư vị đại sư.

- Nếu thế, cứ buông binh khí chịu trói.

- Đại sư sẽ xử trí thế nào?

- Khuất giá ba vị nghỉ lại trong Giới Thị viện chúng tôi, chờ cho lão nạp tra rõ chân tướng xong sẽ trả tự do cho ba vị.

- Bọn tôi tuy không muốn động thủ với chư vị đại sư nhưng cũng không can tâm chịu trói, chả hiểu ngoài cách ấy ra, còn cách nào không?

- Còn một cách.

- Thỉnh giáo đại sư...

- Nếu chư vị xông ra được, bọn lão nạp quyết sẽ không làm khó dễ.

Thiếu Bạch nhìn quanh, thấy cửa lớn cửa sổ đều đã có người chắn giữ, chàng nghĩ nhanh :

- “Xem ra chắc phải đánh rồi, chị em họ Phạm võ công không địch nổi quần tăng, tất trước phải nghĩ cách cầm chân họ để mình ta động thủ mới được”.

Chàng nói khéo :

- Chư vị đại sư đều là chư tăng, hẳn là không đành động thủ với hạng nữ nhi?

Tứ Không đại sư nhíu mày :

- Các hạ đừng mong bọn lão nạp thả hai nữ thí chủ mà phí công toi.

- Không đâu, tại hạ chỉ muốn một mình xông ra khỏi Phật các đánh cuộc, thành bại kể chung cho cả ba người chúng tôi.

- Thí chủ tự tin quá nhỉ?

- Tình thế bó buộc, tại hạ dẫu có hiểu rõ không địch nổi cũng phải đánh liều cầu may chứ biết sao.

- Các hạ tưởng được chân truyền Đại Bi kiếm pháp của Thiên Kiếm Cơ Đồng là coi trời bằng vung?

- Tại hạ đâu dám nghĩ thế!

- Cơ Đồng tài tuyệt một đời thật, nhưng chưa hề động thủ với anh em lão nạp, nếu có thật khó biết thắng bại sẽ về tay ai, có điều Thiên kiếm chỉ có một pho kiếm pháp kỳ tuyệt, còn ngoài ra lão nạp chưa nghe ai nói còn tuyệt nghệ nào nữa?

- Ý đại sư tại hạ không tán đồng...

Hốt thấy Tứ Giới đại sư láy mắt ra dấu, có ý bảo đừng nói nhiều, đành ngừng bặt.

Tứ Không đại sư chực lắng tai nghe giải thích, nào dè Thiếu Bạch bỗng ngừng lại nửa chừng, không khỏi ngạc nhiên :

- Các hạ không tán đồng ý lão nạp, chả hiểu có cao kiến gì?

Nghe Tứ Không hỏi dồn, Thiếu Bạch túng quá đáp liều :

- Người luyện kiếm, trọng nhất ở hai phần, tâm và ý, ngoài kiếm chiêu biến hóa ảo diệu còn phải làm sao cho tâm hợp với thần, thần hợp với ý, kiếm tùy động mới gọi được kiếm pháp thượng thừa.

- Chỉ có thế thôi à?

- Cái học kiếm đạo cao xa vời vợi, tại hạ hiểu biết có hạn, nhất thời nói sao cho hết.

- Thử hỏi so nó với võ công Thiếu Lâm ra sao?

- Tại hạ không dám lạm bàn.

- Vậy các hạ có nghe trong Thiếu Lâm chúng tôi có bảy mươi hai tuyệt kỹ?

- Vẫn được nghe người đồn.

- Hay lắm, chín sư huynh đệ của chúng tôi trong Phật các này người nào cũng luyện được một vài tuyệt kỹ, người thì dốc sức khổ luyện một thứ, kẻ thì có luôn mấy môn...

Ngừng giây phút đổi giọng :

- Lão nạp nói thẳng, Thiếu Lâm tự xưa giờ chưa hề dung thứ kẻ có tội, nhưng cũng không để cho người ngoài có hành động khinh thị bổn môn, huống như chư vị lộng hành xúc phạm cả đến Chưởng môn...

Tuyết Quân ngắt lời :

- Nói thế, Phương trượng của quí tự có quyến bất kể thanh qui làm điều xằng bậy à?

- Thiếu Lâm tự thanh qui nghiêm ngặt, võ lâm thiên hạ ai ai cũng biết, nếu Phương trượng bổn môn có tội thật, chúng tôi cũng không dung dưỡng, chẳng qua cần phải có bằng chứng xác thực...

Lão khẽ thở dài :

- Lão nạp cầm chân chư vị ở đây là để tra xét cho rõ nội tình rồi sẽ quyết định sau thì có chỗ nào quá đáng mà chư vị nhất mực phản kháng, hẳn là phải có mưu đồ.

- Mưu đồ nào đâu, dù có giết Nhất Sĩ đại sư, chúng tôi cũng không thể tiếp vị Chưởng môn được mà.

Câu nói có ý khắc bạc, nhưng Tứ Không lại nghĩ khác :

- “Kể cũng phải, có điều nếu đã thế sao lại muốn hãm hại Nhất Sĩ?”

Lão chậm rãi hỏi :

- Vàng thật không sợ lửa, ví chư vị trong lòng ngay thẳng sao lại sợ lão nạp điều tra nội tình?

Thiếu Bạch đỡ lời :

- Chả phải chúng tôi sợ đại sư điều tra nội tình mà chỉ không muốn sống cảng giam cầm thế thôi.

- Dù thế nào mặc lòng, chư vị đã không muốn chịu sự canh chừng của chúng tôi, thì cứ việc bằng võ công xông ra đi!

Thiếu Bạch liếc nhanh về Tứ Giới đại sư, thấy ông khẽ gật đầu phụ họa thì dõng dạc nói liền :

- Thế thì tại hạ xin tuân.

- Hay, người tuổi trẻ có hào khí như thế rất đáng khen.

Ngừng lại, lão cười nhạt :

- Nếu hôm nay các hạ xông ra được Phật các, lập tức có thể dương danh thiên hạ rồi.

Thiếu Bạch ngả kiếm :

- Thỉnh giáo lão thiền sư.

- Việc gì?

- Xông khỏi Phật các có buộc phải tuân theo qui lệ nhất định?

Tứ Không đại sư lắc đầu :

- Cho các hạ chọn, bất luận từ một hướng nào, miễn là các hạ có thể ra khỏi Phật các này kể như các vị đã thẳng, đi hay ở tự do.

- Ví thử may mắn ra được thì tăng lữ trong chùa có còn làm khó dễ nữa không?

- Khỏi lo, lão nạp và chư vị sư đệ đưa chư vị rời khỏi đây.

- Tại hạ còn một việc nữa, dám mong đại sư chấp thuận.

- Cứ nói.

- Tại hạ động thủ với chư vị thắng bạo sống chết không màng, chỉ có nhị vị cô nương đây vốn người ngoài cuộc, đại sư có thể hứa cho họ đi bình an?

- Nếu như các hạ không ra được, họ cũng phải ở lại chứ?

- Tất nhiên, còn ví may thoát được thì đều cùng được đi với tại hạ an toàn rời nơi đây.

- Hẳn rồi.

- Còn trước khi cuộc chiến chưa ngã ngũ, chư vị đại sư không được động đến nhị vị cô nương.

- Khỏi nói.

Thiếu Bạch nhấc kiếm ngang ngực :

- Chắc chúng ta bắt đầu ngay bây giờ?

- Các hạ vào cuộc...

Nhìn quanh quất tiếp :

- Còn một việc nữa lão nạp cũng xin nói trước.

- Vãn bối xin rửa tai chờ nghe.

- Tòa Phật các này là một trong những kiến trúc quí báu của Thiếu Lâm tự, chúng ta chả phải đánh nhau cho kỳ chết, nên cố đừng để nó phải hư hoại là hơn.

- Ý đại sư phải chăng muốn buộc tại hạ chỉ xông ra bằng cửa lớn, cửa sổ?

- Phải.

Thiếu Bạch đảo mắt nhìn thấy trong tòa Phật các, ngoài ba cái cửa sổ và cửa lớn có bốn lối ra thì chín hòa thượng đã chia ra hai người giữ một lối, còn một lão tăng ở giữa lo tiếp ứng các lộ, tình thế rõ ràng bất lợi về mình, thành thử chỉ lặng thinh.

Thấy vậy, Tứ Ý cười khảy :

- Nếu các hạ nhất định phải hủy hoại tòa Phật các này mới mong ra nổi thì cứ việc.

Thiếu Bạch nói :

- Tại hạ bằng lòng.

Tứ Không đại sư lập tức khoát tay, bát tăng nhanh nhẹn chạy về vị trí. Quả không ngoài sự liệu đoán của chàng, cứ hai hòa thượng canh giữ một lối còn Tứ Không thì nhắm mắt ngồi chính giữa.

Đảo mắt nhìn thấy hai hòa thượng giữ cửa là Tứ Giới và Tứ Ý nghĩ liền :

- “Hai người này giữ chung một chỗ, một người thật thiện, còn kẻ lại quá căm hận ta, nếu công vào một sẽ rất mạnh. Một sẽ rất yếu”.

Định ý thử ra lối cửa trước, chàng ngậm vận vút mình tới.

Tứ Ý đại sư nhác thấy thế, trên môi khẽ điểm nụ cười lạnh lẽo.

Thiếu Bạch hiểu rõ đối phương công lực rất thâm hậu, tay đảo thoáng nhẹ trông liễu uốn, nhưng sơ xẩy bị hạ là cái chắc, nên chi trường kiếm chuyển hướng đâm vèo sang Tứ Giới, thuận đà né thoát chưởng lực của Tứ Ý.

Tứ Giới giơ cao hữu thủ, thò hai ngón giữa và trỏ nhanh như chớp, kẹp lấy sống kiếm Thiếu Bạch giật nảy mình :

- Kiếm chiêu ta biến hóa luôn luôn, sao dám liều lĩnh thế.

Kiếm thế đột nhiên chém xả xuống.

Tứ Giới rút vội tay về tránh kiếm chiêu, tả hữu liền lúc nhoáng một chiêu Huy Thần Đàm, đẩy mạnh một luồng tiềm lực xoáy tới.

Thiếu Bạch xoay nhanh một cái, trường kiếm lóe sáng ba đóa kiếm hoa như chớp hướng thẳng ba yếu huyệt của Tứ Ý.

Chỉ thấy lằn sáng lóe lạnh, ba đóa kiếm hoa đổ ập đến Tứ Ý cùng lúc chẳng khác ba ngọn kiếm đồng loạt tập kích.

Tứ Ý đại sư hơi rụng động, tả hữu phất áo bào, đẩy vội luồng kình lực chận đứng thế kiếm Thiếu Bạch, tay phải thừa dịp công nhanh một chưởng.

Chưởng lực tràn ra xoáy lốc ngọn gió làm rung rung từng lớp áo Thiếu Bạch.

Tứ Không đại sư mắt nhắm lặng, nhưng tai nghe chưởng phong không khỏi sửng sốt :

- Động thủ mới có ba chiêu, Tứ Ý sư đệ đã phải thi triển đến Kim Cang thiền chưởng, xem ra tên họ Tả đáng là một kình địch.

Động lòng, lão mở bừng mắt dõi xem.

Chỉ thấy Thiếu Bạch xoay mình lách nhanh khỏi chưởng lực của Tứ Ý rồi người theo bóng kiếm nhoáng lên, vụt một kiếm chém bổ xuống.

Thế kiếm rít gió sầm sập dồn Tứ Ý, Tứ Giới đều phải lùi vội về một bước né.

Thiếu Bạch hiểu đối phương người đông thế mạnh, người nào võ công cũng đều cao siêu, nếu đánh dằng dai, tất lực sẽ kiệt dần, chỉ có chờ bị bắt, chả bằng cố sức đánh cho tơi bời hoa lá biết đâu may lại thoát khỏi Phật các.

Màn kiếm ảnh dấy ào như thác lũ, dồn Tứ Ý phải bước cuống, bước cuồng lùi dần đến bên cửa. Thiếu Bạch mừng thầm :

- Nếu đánh bật đối phương thêm bước nữa mình sẽ thừa cơ xông ra cửa được rồi.

Hốt nghe Tứ Giới quát vang :

- Kiếm pháp tài tuyệt!

Một luồng kình lực liền trong tiếng thét dồn dập như nước lũ cuốn tới. Thiếu Bạch bàng hoàng, vung kiếm lùi vội lại một bước.

Tứ Ý bị Thiếu Bạch công liền mấy kiếm, sớm đã thẹn quá hóa giận, được dịp chẳng nói chẳng rằng xông lên đánh dồn đánh dập.

Thoáng mắt ba người chỉ còn là những cái bóng loang loáng vèo vụt trong trùng kiếm sóng chưởng.

Tứ Ý bụng dạ hiểm trá, sớm đã căm thù Thiếu Bạch thấu xương cho nên xuất thủ càng lúc càng tàn độc, còn Tứ Giới đối với chàng rất tốt, khi ấy cũng chiêu chiêu tới tấp không thấy lưu tình.

Thiếu Bạch một địch với hai, có cố sức chỉ cầm cự ngang ngửa, còn mong thủ thắng được cũng là việc khó vạn phần.

Tứ Ý bỗng hừ nhạt, dấy động liền ba chưởng sấm sét.

Thiếu Bạch chỉ cảm thấy có một luồng tiềm lực âm nhu lặng lẽ phăng tới.

Nhanh cùng cực, luồng tiềm lực ấy vừa chạm phải người chàng đột ngột hóa thành một biển sức sóng non cao đổ tung ra.

Thiếu Bạch hốt hoảng chưa kịp hóa giải thì hai chân đã bắn tung khỏi một trượng xa.

Chỉ nghe vụt một tiếng, một luồng gió thổi tung mái tóc bọn Phạm Tuyết Quân và vào mặt người trong các, thanh thế mới thật ghê hồn.

Tứ Giới, Tứ Ý cũng không đuổi theo, đều lùi lại một bước đứng chắn giữa cửa, nếu nhanh mắt sẽ thấy trên môi Tứ Ý bấy giờ điểm một nụ cười đắc ý.

Tuyết Quân vội hỏi :

- Minh chủ bị thương rồi à?

Thiếu Bạch ngầm vận khí, thấy không có gì lạ :

- Cô nương yên lòng, tại hạ chẳng hề chi.

Tứ Ý cười nhạt :

- Các hạ kiếm pháp khá lắm, nhưng nếu chỉ có mỗi pho kiếm pháp ấy mà mong ra được Phật các thì đúng là nằm mơ.

Thiếu Bạch bốc giận :

- Trong này chín lão tăng tay nào cũng đều có tuyệt nghệ, cứ nếu một địch hai dằng dai mãi chỉ có bại chứ đừng mong ra khỏi thật.

Tả thủ chàng bất giác sờ đốc đao.

Tứ Giới thoáng thấy vậy, vội dùng truyền âm nhập mật, bảo sẽ vào tai Thiếu Bạch :

- Tiểu thí chủ, gắng nhẫn nại thêm tí nữa tránh cho cái trường lưu huyết là hơn.

Thiếu Bạch nghe nói đâm ra phân vân bất quyết.

Chợt có tiếng Tuyết Quân :

- Minh chủ, nếu một đánh một, Minh chủ có dám tin thắng được mấy vị cao tăng này?

- Ví thử một địch một, tại hạ tin chắc dẫu không thắng cũng chả đến nỗi bại.

- Còn một địch hai?

- Cái đó chưa biết chắc.

Tứ Không đại sư bỗng khẽ cười nhạt :

- Nữ thí chủ khỏi cần khích, bọn lão nạp chỉ muốn giữ ba vị lại để tìm hiểu cho rõ nội tình sẽ tính, tuyệt nhiên chả có ý đôi co hơn kém với chư vị, vì lẽ này quan hệ lớn lao đến chúa chúng tôi, chứ đâu phải chuyện tranh thắng giang hồ.

Tuyết Quân khẽ thở dài :

- Khó quá...

Ngừng giây phút nàng tiếp :

- Minh chủ, hay ta chịu thua cho xong.

Thiếu Bạch nhíu mày :

- Tại hạ thà tử chiến, chứ cái việc cúi đầu nghe lệnh người nhất quyết không làm.

- Cuộc diện hôm nay đã rõ lắm rồi, Tứ Không đại sư đã thanh minh bất chấp luật lệ giang hồ, thì hai người được, ba người cũng có thể vây đánh một mình Minh chủ. Vạn nhất Minh chủ đả thương hoặc rủi giết chết một vị đại sư nào đó thế tất sẽ trở mặt thành thù, chư vị cao tăng chắc chắn sẽ động thủ một lượt, vây đánh cho kỳ chết Minh chủ mất!

Thiếu Bạch thầm cho là phải.

Lặng một lúc, Tuyết Quân tiếp :

- Chín vị cao tăng trong các này tài nghệ đều cao tuyệt trong võ lâm. Minh chủ cho có là anh hùng một thân một kiếm phỏng thắng được chăng, thành thử ý tiện thiếp là ta nhận thua trước là hơn.

- Cô nương nói rất phải, nhưng khổ nỗi tại hạ trời sinh chỉ biết tận lực mà làm, không thể thấy nguy mà rút...

Tuyết Quân ngắt nhanh :

- Nếu đã quyết thế, sao Minh chủ không một địch luôn cả chín, ngộ có phải mất mạng trong Phật môn thánh địa này cũng còn được cái danh hậu thế.

Thiếu Bạch hào khí ngụt dâng :

- Phải lắm! Gia phụ tử chiến với hàng trăm tay cao thủ truy sát tận chốn, nhưng cũng đã chạy thoát được tám năm. Tám năm trường đằng đẳng như thế ấy chỉ tức cười cho biết bao anh hùng thiên hạ truy lùng vẫn không sao giết được người thì hôm nay Tả Thiếu Bạch ta một mình đương cự với chín trưởng lão Thiếu Lâm có tan xương trong Phật các cũng chả có gì phải hối.

Chín đại trưởng lão nghe nói cũng đều sinh lòng hổ thẹn.

Tứ Không đổi giọng buồn buồn :

- Chúng tôi ví có phải lấy đông hiệp ít, cũng là vì tình thế bó buộc, mong thí chủ hiểu cho.

Thiếu Bạch thình lình xoay kiếm công về hai hòa thượng giữ cửa sổ mặt đông.

Hai tăng lữ này là Tứ Thành, Tứ Luật, nhác thấy thế kiếm của Thiếu Bạch rít lạnh tức thời dạt tránh, rồi tung chưởng phản công.

Thiếu Bạch hét vang, lạng vèo sang bên né thoát chưởng phong vũ bão của Tứ Luật, trường kiếm theo đó chớp chéo một kiếm.

Thế kiếm này thoáng trông tầm thường nhưng chỉ sơ sẩy một tí cũng mất mạng như chơi. Tứ Luật hừ nhạt, dạt nhanh hai bước, vừa lúc ánh lạnh thoảng phớt mang tai thật hú vía.

Nào ngờ Thiếu Bạch không để cho kiếm chiêu đi quá trớn, đảo vụt cái chém xẹt sang Tứ Thành.

Cái chiêu “Vũ Phượng Bài Vỹ” này mới thật là kỳ ảo!

Chỉ thấy Tứ Thành rụt nhanh tay trái về, nhưng đã chậm, một lằn sáng chớp mau hớt gọn một mảnh tăng bào thùng thình ở cổ tay áo.

Là trưởng lão trong chùa, thân phận cực cao, trước hờn mười con mắt ngó chăm chăm, mà bị ngay một kiếm của đối phương vào áo, Tứ Thành chỉ còn biết đỏ mặt ngẩn thổ địa giữa đương trường.

Ví thử Thiếu Bạch thừa dịp bổ thêm chiêu kiếm nữa, dẫu cho lão không mất mạng cũng phải thọ thương, nhưng Thiếu Bạch nương tình phóng vèo công sang hai tăng lữ giữ cửa Nam.

Thoạt đầu cửu tăng Thiếu Lâm tự phụ có tuyệt nghệ chả coi Thiếu Bạch vào đâu, nhưng mắt thấy chàng đánh liền một hơi bốn người Tứ Giới, Tứ Thành, Tứ Luật và Tứ Ý, ngũ tăng còn lại đều sinh cảnh giác.

Nên chi cùng lúc với Thiếu Bạch vút mình về mặt chính nam, Tứ Duy và Tứ Tử giữ ở cửa này nhất loạt phát động thế công.

Thiếu Bạch chưa kịp đứng vững thì luồng Phích Không chưởng lực của Tứ Tử đã đẩy tới với khí thế dời non lấp núi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui