Dược cầu vồng vẫn đang tiếp tục phun ra, nên là bọn họ không thể nào đến căn phòng bên cạnh tìm kiếm manh mối được - trừ phi bọn họ chấp nhận chịu đựng khả năng bản thân sẽ bị biến dạng tiếp.
Những lời Dương Nhĩ Từ đã nói khiến mọi người thổn thức.
Tất cả im lặng một hồi lâu.
Chiến tranh không chỉ tồn tại trong khoảng thời gian từ khi bắt đầu đến khi kết thúc chiến tranh, mà trên mảnh đất đã từng máu chảy thành sông ấy vẫn còn lưu lại vết thương kịch độc năm nào.
Độc dược thấm xuống đất, nở thành hoa, kết thành trái, cuối cùng được loại bỏ bởi máu thịt của biết bao nhiêu thế hệ.
An Vô Cữu cúi đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm mũi chân mình.
Trong đầu cậu không ngừng lặp lại hình ảnh của đứa bé vừa mới xuất hiện lúc nãy.
Nó không làm hại ai, cũng chẳng làm nhiệm vụ dẫn đường của NPC nào, chỉ đột nhiên xuất hiện, sau đó đột nhiên biến mất.
Nó không giống NPC được sắp đặt ở đây để gặp bọn họ, nó giống như một u linh vẫn luôn vất vưởng ở nơi chốn cũ trong phim thì đúng hơn.
Mà những lời của chú gấu nhỏ lúc nãy vẫn còn văng vẳng bên tai cậu - không chỉ một hai câu, mà là tất cả những gì nó đã nói từ sau khi bọn họ lên được tầng hai.
Nhất là cái câu nó đã nói với Josh lúc nãy: "Đêm nay có một buổi biểu diễn xiếc, mời chú hề mở cửa đúng giờ."
Cậu xắn tay áo lên, nhìn đồng hồ điện tử trên tay mình.
Thời gian hiển thị vẫn đang dừng lại ở 3 giờ 20 phút 41 giây sáng.
Ngoại trừ cậu và Thẩm Thích thì không còn ai khác có đồng hồ nữa, mà trong hành lang này cũng chẳng treo bất kỳ cái đồng hồ nào.
Thậm chí, ngay cả cửa sổ cũng chẳng có lấy một cái.
Làm thế nào bọn họ biết được bây giờ là ngày hay đêm đây?
Nhất định phải có cái gì đó hiện thị thời gian chứ nhỉ.
"Lúc nãy đi qua một nửa số phòng, mọi người đã mở mấy cái rồi?" An Vô Cữu hỏi Josh.
Josh nghĩ ngợi một chút, "Mới thử mở ba phòng, phòng nào cũng bị khóa, bên trên viết là 'Bọn trẻ đã ra ngoài.'"
An Vô Cữu suy nghĩ.
"Mục đích cuối cùng của chúng ta là thoát khỏi trung tâm này, nhưng mà mục đích ở mỗi tầng lại là tìm được cánh cửa dẫn đến tầng tiếp theo, và lấy các mảnh thông tin."
"Cánh cửa lên tầng trên chỉ xuất hiện sau khi cửu cung cách xuất hiện, nói cách khác thì là sau khi Nam Sam phá được ảo ảnh không gian.
Cuối cùng, cánh cổng xuất hiện bên trong không gian của tôi và Thẩm Thích."
"Mà mảnh thông tin được tìm thấy bằng cách mở khóa nhật ký công việc và mở cổng, nên là chưa biết lần này sẽ có ảo giác gì, nhưng khả năng cao sẽ có nhật ký công việc.
Nếu tìm được nhật ký công việc, chúng ta sẽ có cơ hội lấy được mảnh thông tin."
Nghe xong phân tích của An Vô Cữu, Josh đã hiểu rõ nhiệm vụ của mình hơn nhiều.
"Nên là, nhật ký công việc của tôi nhất định sẽ được giấu ở trong những căn phòng này."
"Tôi nghĩ vậy."
Chung Ích Nhu đang dựa vào tường.
Có lẽ do cơn đau kịch liệt lúc nãy, mặt cô tái nhợt một cách bất thường, "Thế thì làm thế nào để tìm được cổng đây?"
Thẩm Thích duỗi lưng như thể đang buồn ngủ, hết sức lười biếng nói một câu chẳng ai hiểu nổi.
"Chắc chắn là phải chia thành nhóm rồi."
"Chia thành nhóm?" Josh thấy khó hiểu.
"Nhưng mà lúc ở tầng một, vì chúng ta chia nhóm nên mới bị kéo vào những không gian khác nhau, nếu thế thì chia nhóm chẳng khiến trò chơi càng khó hơn hả?"
An Vô Cữu lắc đầu.
"Tôi cũng cảm thấy chúng ta có thể chia nhóm ra."
Đây là một đề xuất rất mạo hiểm, nhưng mà An Vô Cữu muốn thử.
"Tôi muốn đánh cược." Cậu nói.
"Các tầng khác nhau có thể có những cách khác nhau để ngăn chúng ta tìm thấy cổng.
Ở tầng một, nó ép chúng ta tản ra, sau đó lấy quỷ đả tường ngăn chúng ta thoát được."
"Nhưng sang tầng hai, tất cả những người ở đây đều đã trải qua thử thách của tầng trước, mà cũng biết cách phá ảo ảnh, nên e là Thánh Đàn sẽ không lặp lại thử thách như vậy đâu."
"Nhưng cái cậu nói chưa chắc đã đúng," Dương Nhĩ Từ cất tiếng, nói ra nỗi lo của mình.
"Đương nhiên." Biểu cảm của An Vô Cữu hết sức bình tĩnh.
"Thực ra, hi vọng lớn nhất của tôi là sau khi chia nhau ra, chúng ta lại gặp phải chuyện y hệt như lúc trước - chính là tìm mãi không thấy nhau, thế thì có nghĩa là ảo ảnh lần này cũng giống lần trước.
Lúc đó thì lại phải nhờ Nam Sam ra tay rồi."
Nam Sam - mọi khi lúc nào cũng luôn mang nụ cười tủm tỉm trên môi - giờ đây có vẻ hơi mất tinh thần, nhưng vẫn đáp lại An Vô Cữu, "Không vấn đề gì."
"Chia nhóm thế nào bây giờ?" Ngô Du trực tiếp đi thẳng đến vấn đề tiếp theo.
An Vô Cữu suy nghĩ một chút.
"Chúng ta không thể chia nhóm quá nhỏ được.
Tầng này có hai chủ đề, thế thì cứ chia thành hai nhóm đi, vậy thì việc tìm kiếm nhật ký công việc cũng dễ hơn."
Chung Ích Nhu đề xuất, "Thế thì như này nhé, bởi vì khu Em bé Cầu vồng đã kiểm tra được ba phòng rồi, mà chúng ta cũng đều đã đi qua một lần rồi, thế thì khối lượng công việc ít hơn nhiều, chỉ cần ba người là được.
Bốn người còn lại sẽ làm phần Thiên sứ Song sinh bên này."
Dương Nhĩ Từ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau đó chỉ xuống đất chỗ bọn họ đang đứng, "Bốn người bọn tôi một nhóm, còn An Vô Cữu, ba người các cậu là một nhóm đi."
Cô nói "ba người các cậu" là ý bảo cậu, Thẩm Thích và Josh.
"Tôi muốn đi cùng anh Vô Cữu cơ," Ngô Du không đồng ý.
Thẩm Thích đứng đối diện với cậu ta.
Anh dùng ngón trỏ kéo mí mắt dưới xuống, làm mặt quỷ với cậu ta, "Anh Vô Cữu của nhóc chỉ có thể đi cùng tôi mà thôi."
An Vô Cữu bất lực trước sự trẻ con của anh, nhưng vẫn trấn an Ngô Du, "Em đi cùng Nam Sam đi, có anh ta ở đó thì anh sẽ yên tâm hơn.
Nếu mà bọn em thấy thông tin gì khả nghi, thế thì anh sẽ để Josh qua đó, hẳn là cậu ta sẽ có đủ quyền hạn."
Bởi vì ở tầng một, lúc bọn họ bị tách ra các không gian khác nhau, bọn họ không thể truyền tin được.
"Sau khi tách ra, sau một lúc chúng ta hãy gọi tên của đối phương, mà cả hai bên cũng đáp lại nhau, để bảo đảm tất cả vẫn đang ở trong cùng một cái hành lang nhé."
Chung Ích Nhu gật đầu, "Có khi lần này sẽ gặp NPC giả thành người chơi nữa đấy, nếu gặp người lạc đoàn thì đừng tin tưởng luôn, hãy kiểm tra trước đã."
"Ừ."
Vậy là, bọn họ chia thành hai đội, trong đó Chung Ích Nhu, Dương Nhĩ Từ, Nam Sam và Ngô Du đi về hướng khác để tìm kiếm manh mối.
Nhìn bốn người kia đã đi về phía [Thiên sứ Song sinh Hoàn hảo], Josh cũng lại gần An Vô Cữu, "Khi nào thì chúng ta mới quay lại hành lang cầu vồng bên này vậy?"
An Vô Cữu đang đứng trước bức tường còn lại của hành lang - cũng chính là bức tường bên trong kết cấu hành lang chữ "Hồi" này.
Bức tường này cũng giống những bức tường khác ở tầng hai, bên trên là một bức bích họa có nhiều động vật nhỏ, bao gồm khỉ, hổ, voi và thỏ.
"Cứ đợi một lúc đã." An Vô Cữu gõ gõ lên tường.
Bức tường phát ra tiếng trầm đục, như thế gõ lên trống vậy.
Gõ xong, cậu nghe thấy một tiếng gõ khác.
Quay đầu sang, cậu thấy Thẩm Thích cũng đang dùng ngón tay gõ lên phần tường còn lại.
Anh gõ mấy lần, bức tường này bèn vang lên tiếng rỗng, mà bức tường của căn phòng trước đó thì lại có tiếng rất đặc, như thể là bên trong không tồn tại không gian trống vậy.
Thẩm Thích hất cằm về phía tường với An Vô Cữu, nói thẳng ý nghĩ trong đầu cậu ra, "Đằng sau bức tường này hẳn là rạp xiếc."
"Nhưng bây giờ không có cửa."
Thẩm Thích cười cười, "Có thể tại vì bây giờ chưa đến đêm."
Hai người nói chuyện mà Josh ở bên cạnh thì như rơi vào sương mù, cậu ta phản ứng không kịp, "Hai anh đang nói gì vậy? Chỗ này là chỗ rạp xiếc?"
"Tôi thấy vậy." An Vô Cữu xoay người, dựa vào tường.
"Mặc dù diện tích sàn của mỗi tầng đều bị thu hẹp lại, nhưng cấu trúc chung thì rất khó để thay đổi, nên là ở giữa tầng này cũng sẽ có một khoảng không gian rất lớn.
Ngoại trừ chỗ này ra, tôi không nghĩ được liệu còn chỗ nào khác cũng có thể là nơi của rạp xiếc nữa.
Thêm vào đó, đằng sau bức tường này cũng có không gian trống."
Trong lúc bọn họ nói chuyện, hành lang Em bé Cầu vồng bỗng nhiên ngừng phun thuốc, mà những chiếc lon bé xíu biến thành máy bay cũng biến mất hết sạch.
Tất cả lại quay về trạng thái lúc bọn họ vừa mới bước lên tầng này.
"Hóa ra là anh đang đợi chúng nó ngừng phun hả?" Josh khó hiểu, "Sao anh biết được?"
An Vô Cữu nhẹ nhàng đáp, "Tôi đoán."
Cậu không giải thích, bởi vì cảm thấy nguyên nhân này có vẻ hơi tàn khốc.
Nhưng Thẩm Thích sau lưng cậu lại cất tiếng, "Bởi vì hướng dẫn sai và giáo dục trừng phạt, đúng không?"
"Hướng dẫn sai?"
Thẩm Thích đưa tay chạm vào hoa tai, giọng điệu thản nhiên, "Nếu như chúng chỉ liên tục phun một lần, vậy thì sau khi bị phun thuốc, tất cả sẽ bị biến đổi.
Nhưng mà, tất cả chúng ta đều đã trốn đến chỗ an toàn rồi, nên là cái sự biến đổi này sẽ nhanh chóng biến mất.
Quá trình này không đủ."
"Trải qua nỗi đau nhiều lần sẽ khắc ghi sâu sắc hơn trải qua nỗi đau mỗi một lần."
Josh vò rối mái tóc màu nâu, nhíu mày, gương mặt hết sức lo lắng.
An Vô Cữu cũng dừng chân lại.
Cậu thấy rất tò mò: tại sao Thẩm Thích lúc nào cũng biết rõ những gì mình nghĩ đến vậy?
Cậu cũng đâu phải người có tâm sự gì cũng viết hết lên mặt đâu.
Thẩm Thích vừa cử động ngón tay, vừa nói tiếp, "Nhưng nếu nó chỉ phun thuốc vài phút, sau đó dừng lại, tất cả mọi thứ lại quay về như cũ, nhất định người chơi sẽ thử đi vào cái hành lang này một lần nữa - vì bọn họ chưa hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc này, bọn họ sẽ ôm ấp hi vọng và tâm lý may mắn, mặc dù vẫn hơi sợ nhưng nếu thời gian bình thường càng dài, bọn họ sẽ càng ít sợ hơn, mà tâm lý may mắn sẽ càng tăng lên, vậy là bọn họ sẽ càng ngày càng yên tâm."
Nói xong, anh vỗ tay một cái, khiến Josh đang trầm tư giật nảy mình.
"Bấy giờ, thuốc lại phun ra, người chơi biến đổi, một lần nữa phải chịu đựng sự đau khổ, không phải như thế bọn họ sẽ càng khắc ghi nỗi đau này ư?"
Josh ngu ngơ đứng tại chỗ.
"Anh nói nghe đáng sợ quá đấy." Đôi mắt đen như mực của An Vô Cữu nhìn chằm chằm Thẩm Thích, khuôn mặt bình tĩnh thường ngày lại mang chút trách cứ, "Dọa Josh rồi đấy."
Thẩm Thích thì lại cười rất rạng rỡ, "Tôi chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng cậu thôi mà."
Anh khoác tay mình lên vai An Vô Cữu rất thuận tay, vui vẻ nói, "Thế này vậy, lần sau tôi sẽ làm ít việc đi một chút."
"Josh," An Vô Cữu quay đầu, gọi Josh vẫn đang thất thần, trấn an cậu ta, "Theo sát tôi, thế sẽ an toàn hơn."
"Bây giờ chúng ta đang được Thánh Đàn hướng dẫn ư?" Con ngươi màu nâu nhạt trong mắt Josh run run, cậu ta đang hết sức căng thẳng.
An Vô Cữu vẫn bước đi về phía hành lang Cầu vồng như cũ, "Chúng ta chỉ thấy trước được sự hướng dẫn của nó thôi, cũng coi như là một manh mối."
Cậu kéo tay Josh qua, để cậu ta thử mở cửa căn phòng gần nhất, nhưng bên trên vẫn hiện ra thông báo như lúc đầu.
[D03, hôm nay là ngày dã ngoại, bọn trẻ không ở nhà].
Không ở nhà nghĩa là gì? Chẳng lẽ những căn phòng này đều là nơi ở của bọn nhỏ?
Vì sao lại không ở nhà? Chẳng lẽ đây không phải là một trung tâm thu nhận bị đóng cửa ư?
Thẩm Thích nhìn về phía đầu kia, nâng tay để bên miệng, hét một cái.
"NHÓC— CON—!"
Không lâu sau, bên kia vọng lại một tiếng đáp khó chịu.
"PHIỀN THẬT ĐẤY, IM ĐI COI!"
Josh lại thử mở cửa phòng bên cạnh, cũng lại chẳng mở được.
An Vô Cữu nhắc nhở, "Khoảng thời gian giữa các lần phun thuốc chắc cũng không dài lắm đâu, một khi thấy lon thiếc cầu vồng, chúng ta liền phải chạy sang bên còn lại."
"Nó có làm chúng ta bị thương không?"
"Tôi thấy Ích Nhu và Nam Sam có vẻ không ổn lắm, không biết có phải tại vì cái này không." An Vô Cữu nghĩ một chút, lại cảm thấy không hợp lý lắm, bởi vì thật ra cậu đang cảm thấy rất ổn.
—
Ở bên kia, đúng như An Vô Cữu đã nói, Chung Ích Nhu thấy cả người đều không ổn, như thể ảo ảnh lúc nãy vẫn còn đang có tác dụng vậy - bây giờ cô vẫn ngửi thấy được mùi thối rữa ở tầng một.
Mà, hô hấp của cô cũng rất bất thường, cảm giác ngột ngạt không giải thích được này khiến cô thở không ra hơi.
Nam Sam ổn thì ổn hơn một chút - ngoại trừ việc anh ta gọi Ngô Du lại, sau đó chẳng biết lấy một chiếc kim tiêm từ đâu ra nhét vào tay cậu ta.
"Để làm gì?" Ngô Du đề phòng hỏi.
"Nếu chẳng may tôi ngủ quên, hãy tiêm tôi một nhát." Nam Sam vén tay áo lên, "Trên cánh tay là được."
"Tại sao anh lại ngủ?" Ngô Du thật sự chẳng thể nào hiểu nổi.
Cậu nhìn cái châm trên tay, sau đó lại nhìn anh ta.
Nam Sam nói thật, "Tôi bị mắc chứng ngủ rũ*, có thể ngã xuống đột ngột mọi lúc, mọi nơi.
Tôi cần người giúp tôi tiêm thuốc kích thích thần kinh trung ương để tỉnh lại ngay lập tức, nếu không sẽ mất nhiều thời gian để tỉnh lại đó."
(*) Chứng ngủ rũ: một dạng rối loạn thần kinh ảnh hưởng đến sự kiểm soát giấc ngủ và sự tỉnh táo của con người.
Những người bị chứng ngủ rũ thường rơi vào tình trạng buồn ngủ quá mức vào ban ngày, các cơn ngủ sẽ ập đến không thể kiểm soát được.
Đặc biệt là, các cơn ngủ này có thể xảy ra ở bất cứ lúc nào, trong bất kỳ hoạt động nào trong ngày.
Nhất thời, Ngô Du chẳng biết phải nói gì, nhưng cậu ta vẫn cất kỹ ống tiêm kia đi, gương mặt vẫn lạnh lùng y như cũ.
"Nếu dám lừa tôi, anh sẽ chết chắc đấy."
Dương Nhĩ Từ hơi nghi ngờ, "Anh mắc bệnh này, thế thì những vòng chơi trước anh sống sót kiểu gì?"
Nam Sam tủm tỉm cười, "Nhắc lại cũng hơi tiếc.
Trận trước, tôi tình cờ gặp được một trò chơi kinh dị của Trung Quốc, lúc đầu cứ tưởng có thể trổ tài, lúc đó tôi còn rất hứng khởi cơ.
Kết quả là, chơi được một nửa thì tôi ngủ mất, chẳng ai biết cả, ngay cả người chơi giết được nhiều mạng nhất cũng nghĩ tôi chết rồi, cuối cùng đến lúc tính điểm tôi mới tỉnh lại, coi như sống sót.
Nhưng mà, điểm số của tôi cũng không cao lắm, mặc dù chuyên nghiệp là thế đấy nhưng lại có điểm thấp nhất, cũng hơi thiệt thòi, ha?"
Vậy mà cũng được?
Ngô Du trầm mặt, trong lúc nhất thời bỗng nảy ra một ý nghĩ xấu xa muốn vứt ống tiêm của anh ta đi.
Quả nhiên chẳng phải đạo sĩ đứng đắn gì, là lưu manh thì có.
Ở bên này cũng có mấy căn phòng bị khóa, nhưng khác với bên hành lang Em bé Cầu vồng, bên trên tường bên này không có những bức tranh bình thường mà có vẻ giống tranh về giáo dục sinh lý hơn.
Những bức tranh này vẽ cảnh rừng rậm, có cỏ cây hoa lá um tùm, nhưng nếu nhìn kỹ thì lại có những bông hoa hình tử cung, rồi những thứ bộ phận sinh dục lờ mờ khác nữa.
"Kỳ lạ thật đấy," Ngô Du quan sát tranh trên tường chăm chú một hồi liền đưa ra kết luận, "Ở đây chỉ có bé trai, sao lại không có bé gái nhỉ?"
Chung Ích Nhu cũng nhìn lên tường.
Đôi môi của cô đã tái nhợt đi rồi, mà cảnh tượng trước mắt vì chóng mặt nên bắt đầu chồng lên nhau, nhưng cô vẫn cố gắng nín thở tập trung.
Nhưng nhìn một lúc, thế mà cô lại phát hiện ra đằng sau một gốc cây phong có một bé gái tết tóc thật.
Bé gái này đang trốn đằng sau cây, mặc một chiếc váy đỏ, chỉ ló nửa người ra ngoài, trông rất dễ thương.
"Đây có phải bé gái không?"
Ngô Du nghe thấy thì đi tới xem xét.
"Rõ ràng là bé trai mà, nó có tóc ngắn, mặc quần yếm nữa."
Sao lại thế được?
Chung Ích Nhu lại nhìn lại lần nữa.
Lần này, nhóc con trên tường thế mà lại đứng dậy từ sau gốc cây, bên phải là mái tóc dài rối tung và chiếc váy đỏ, bên trái lại là mái tóc ngắn và chiếc quần yếm màu xanh.
Không chỉ thế, em bé này còn nở nụ cười, đôi môi nho nhỏ đóng mở trong bức tranh.
"Chị ơi, chị thích bé trai hay bé gái ạ?".