Thiên Kiếp Mi

Lạc Dương, hiệu sách Hạnh Dương.

A Thùy bế Phụng Phụng ngồi phơi nắng bên ngoài hiệu sách, Phụng Phụng nằm ngủ thỏa thuê phơi đôi má phúng phính trắng nõn của nó dưới ánh mặt trời, A Thùy nhẹ nhàng vỗ vỗ, đôi mắt hướng về phương xa. Cuộc sống quá an nhàn, bình yên không một gợn sóng, nhưng lòng nàng lại không yên. Sóng gió giang hồ vẫn không ngừng nổi lên, Đường Lệ Từ, Liễu Nhãn, Tiểu Phó, Hồng cô nương, đều là những người nàng quan tâm. Cuộc sống bình an của nàng có được vì nàng rời đi hay ở lại vốn cũng không quan trọng, hay là sự ích kỷ đến cùng cực đây?

"A a ê ê.." Phụng Phụng trở mình trong lòng nàng, đột nhiên mở mắt ngồi dậy, nằm ngoài lên bả vai nàng nhìn về phía sau. Nàng nhẹ nhàng xoa lên mái tóc tơ mềm mại của Phụng Phụng, quay đầu nhìn lại, thấy một cỗ xe ngựa phi như bay trên đường phố, hướng về phủ Quốc trượng.

Dạo gần đây người đi lại giữa Biện Kinh và Lạc Dương nhộn nhịp hơn trước nhiều, dù nàng không cố tình để ý, nhưng vẫn thấy khá nhiều điểm lạ thường. Đây đã là cỗ xe ngựa thứ ba chạy về phía phủ Quốc trượng rồi, rốt cuộc ai ngồi trong xe?

"Cô nương, ta muốn mua sách." Trước cửa có người nói to, nàng xoay người lại, lấy từ giá sách một quyển Kinh Dịch đưa cho khách. Vị khách đứng trước cửa hiệu trông anh tuấn tiêu sái, mũ áo chỉnh tề, đeo một thanh trường kiếm bên hông, có vẻ giống người trong võ lâm.

A Thùy không khỏi nhìn thêm lần nữa, khẽ cười: "Tiên sinh là người nơi khác đến à?"

Vị khách đeo kiếm kia cười đáp: "Ta họ Dương, tên là Dương Quế Hoa, đến từ Hoa Sơn, không biết nên xưng hô với cô nương thế nào?"

A Thùy đáp: "Tiểu nữ vốn không có tên họ, tiên sinh gọi A Thùy là được. Gần đây nhiều người từ nơi khác đến Lạc Dương, hiệu sách làm ăn khấm khá hơn so mới mọi khi."

Dương Quế Hoa cầm quyển Kinh Dịch lên, lật ra xem một lượt: "Đây là bản khắc tốt nhất ta từng thấy. A Thùy cô nương cẩn thận, gần đây đúng là người nơi khác đến Lạc Dương đông hơn thật, không biết cô nương có để ý phần lớn mọi người đi đâu không?"

Đôi mắt A Thùy trong veo: "Hình như đều đến phố đông."

Dương Quế Hoa chắp tay: "Đa tạ cô nương." Nói rồi đặt nhẹ một thỏi bạc xuống bàn, đeo kiếm quay đi. Nàng dõi mắt nhìn theo bóng lưng Dương Quế Hoa, vốn định hỏi thăm vị khách đeo kiếm này xem giữa Lạc Dương và Biện Kinh sắp xảy ra chuyện gì, không ngờ người này cũng đến để hỏi thăm tin tức. Trong lòng nàng dâng lên cảm giác lo lắng mơ hồ, tầm mắt chuyển sang thỏi bạc đặt trên kệ.

Tiện tay trả một thỏi bạc, đây không phải số tiền mà một người qua đường bình thường có thể trả được. Nàng lật thỏi bạc lên xem, bên dưới có ấn triện rõ ràng, đây là bạc quan, vị khách ban nãy hông phải người trong giang hồ mà là người của quan phủ. Vì sao người của quan phủ lại phải giả làm thư sinh từ xa đến đây học, hắn trả bằng bạc quan là một cách thị uy ngầm sao?

Nhất định sắp có chuyện xảy ra. Nàng bế Phụng Phụng đứng lên, trầm ngâm một hồi rồi chầm chầm đi về phía phố đông.

Phủ quốc trượng.


Một cỗ xe ngựa lao vù tới, dừng ngay trước cửa phủ quốc trượng nguy nga lông lẫy. Một người vén rèm bước xuống, đôi giày thêu mây trắng như tuyết đặt lên đất, giày vẫn còn mới tinh, đặt lên đất khiến mặt đất trông càng thêm u ám bụi bặm. Người hầu áo đỏ đứng trước cửa vừa thấy người này thì ngẩn ra, gào lên:"Thiếu gia!"

Người bước từ xe ngựa xuống toàn thân áo trắng, mái tóc bạch kim, chính là Đường Lệ Từ. Người hầu áo đỏ kia vứt ngay cây chổi đang cầm trong tay, quay người chạy vào trong phủ: "Lão gia, lão gia! Thiếu gia về! Về rồi về rồi, vẫn còn sống khỏe mạnh lành lặn! Ngài mau ra xem đi!"

Trong phủ ồn ào hẳn lên, Đường Vi Khiêm dẫn theo một đám người làm vội vàng chạy ra cửa. Thoáng thấy Đường Lệ Từ đứng trong đình viện, Đường Vi Khiêm đã nổi giận quát ầm lên: "Ngươi còn biết đường mà về à? Ta nghe người ta nói ngươi chết rồi mà? Sao vẫn còn sống nhăn răng ra thế? Ta đánh chết cái thứ hồ yêu bỏ nhà đi lang thang khắp nơi còn không thèm báo tin về nhà!"

Ông giơ tay lên đánh: "Ta đánh chết ngươi! Đánh chết xem ngươi sống lại được mấy lần? Rúc vào cái xó nào nửa năm rồi? Trong mắt ngươi có còn cái nhà này nữa không? Còn có ta không? Hả hả hả?"

Đường Lệ Từ vẫn giữ tư thái cung kính, ngoan ngoãn đứng yên cho Đường Vi Khiêm vung tay đánh. Cho đến khi Đường Vi Khiêm đánh mỏi tay rồi, y mới đỡ lấy vị nghĩa phụ đang thở hổn hền này, nâng tay áo nói với những người đứng hóng xung quanh: "Mời các vị."

Mấy người hầu thấy Đường Lệ Từ đã về thì không dám mở miệng câu nào, vội vàng lui ra để cho Đường Lệ Từ đỡ Đường Vi Khiêm trở về phòng khách.

"Rốt cuộc ngươi đã đi đâu?" Đường Vi Khiêm ngồi xuống phòng khách, nhận lấy chén trà Đường Lệ Từ dâng lên, uống một hớp mới bình tĩnh lại đôi chút: "Hơn nửa năm bặt vô âm tín, còn có người nói ngươi chết rồi, thật là... thật là hoang đường quá đáng! Ngươi có nghĩ đến thân phận của mình không? Có nghĩ ngươi ở bên ngoài làm xằng làm bậy, phung phí tiền bạc, người ngoài sẽ nhìn ta thế nào? Nhìn Vân phi thế nào đây? Ngươi.. ngươi nhìn ngươi xem, đâu còn là trẻ lên ba, suốt ngày đi lung tung gây chuyện, ngoài biết kiếm tiền ra thì còn biết làm cái gì nữa hả?"

Đường Lệ Từ vâng vâng dạ dạ, xoa xoa lưng Đường Vi Khiêm, nhẹ nhàng nói: "Nghĩa phụ đừng lo lắng quá, con ở bên ngoài vẫn ổn."

Đường Vi Khiêm nổi giận đùng đùng: "Ai lo cho ngươi? Tưởng ngươi chết rồi mà? Sao còn chưa chết?" Ông nổi giận đùng đùng chỉ tay vào chóp mũi Đường Lệ Từ, nặng nề phất tay áo: "Bao giờ chết thật rồi hẵng đến gặp ta." Nói xong vỗ bàn rời đi, không thèm quay đầu lại.

Đường Lệ Từ bưng chén trà của mình lên, uống một ngụm nhỏ, nhẹ nhàng đậy nắp lại rồi nhìn xuống mặt đất, cảnh tượng hết sức yên bình. Một người hâif mười hai mười ba tuồi rón rén đến gần Đường Lệ Từ: "Thiếu... Thiếu gia..."

Đường Lệ Từ quay đầu lại, mỉm cười ôn hòa: "Nguyên Nhi."

Người hầu kia gật đầu: "Thiếu gia..."

Đường Lệ Từ kéo nó lại gần mình, xoa xoa đầu nó như vẫn thường xoa đầu Phụng Phụng: "Sao thế?"


Hốc mắt Nguyên Nhi đỏ ửng lên: "Lão gia... Lão gia mắng tôi."

Đường Lệ Từ vỗ vỗ đầu nó: "Lão gia cũng hay mắng ta, không sao, ông ấy quan tâm ngươi nên mới mắng đó."

Nguyên Nhi gật đầu, nức nở nói: "Nguyên Nhi biết, nhưng mà... nhưng lão gia mắng tôi là vì không cho tôi báo tin với thiếu gia. Lão gia bị bệnh, giờ đã trở nặng rồi, đại phu nói... chỉ còn sống được hơn nửa năm nữa thôi."

Đường Lệ Từ giật mình hỏi: "Bệnh gì?"

Nguyên Nhi chỉ vào ngực: "Trên ngực lão gia có cái nhọt, đau lắm."

Đường Lệ Từ kéo nó lại gần, vỗ vỗ lưng nó: "Ngoan lắm, chuyện này đúng là phải nói cho ta, đừng sợ, không sao đâu."

Mắt Nguyên Nhi vẫn rung rưng lệ: "Thiếu gia chữa khỏi được cho lão gia ạ?"

Đường Lệ Từ khẽ cười: "Đương nhiên rồi, đừng sợ, phải làm gì thì đi làm đi."

Nguyên Nhi vâng dạ, chạy ra ngoài được hai bước thì quay đầu lại: "Thiếu gia..."

Đường Lệ Từ nâng chén trà lên, ngón tay như bạch ngọc phủ lên hình cây tùng cây bách màu xanh lam trên chén: "Sao nữa?"

Nguyên Nhi chần chừ giây lát: "Tôi nghe nói Vân phi cũng bệnh..."

Chân mày Đường Lệ Từ khẽ nhíu: "Ta biết rồi."


Nguyên Nhi lui đi, y uống một ngụm trà rồi khẽ thở dài.

Chưa đầy nửa khắc, có bóng người bước từ cửa vào, chắp tay thi lễ: "Thiếu gia, phủ thừa tướng nghe tin thiếu gia trở về, muốn mời thiếu gia sang đó có chuyện cần bàn."

Đường Lệ Từ đặt chén trà xuống: "Ta biết thừa tướng muốn bàn chuyện gì, ngươi báo lại giúp ta, phủ thừa tướng không giữ được bình an cho toàn bộ phủ quốc trượng của ta, ta sẽ không bàn chuyện với ông ta."

Người hầu áo đỏ kia lúng túng: "Là Mã hộ viện của phủ thừa tướng tới."

Đường Lệ Từ ngả người ra sau, nhàn nhã dựa vào lưng ghế, đầu ngón tay gõ gõ lên chén trà bằng sứ trắng, "Mã hộ viện cũng được mà Ngưu hộ viện cũng tốt, thế này đi... Ngươi bảo hắn từ giờ cho đến mười tám tháng chạp năm nay, nếu mọi người trong phủ ta, bao gồm cả Vân phi bình an vô sự, ta sẽ nói cho ông ta biết chuyện mà ông ta rất muốn biết. Nếu Triệu thừa tướng không muốn, vậy thì thôi đi, dù sao người kia cũng chẳng liên quan nhiều lắm đến ta, sống hay chết ta không quan tâm."

Người hầu áo đỏ vâng vâng dạ dạ lui đi, trong lòng rõ ràng rất kinh ngạc.

Đường Lệ Từ nhìn theo bóng người hầu áo đỏ, rồi chầm chậm đứng lên đi sang phòng Đường Vi Khiêm.

Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com

Từ ngoài cửa sổ đã nhìn thấy bóng lưng Đường Vi Khiêm, ông đang đứng loay hoay làm gì đó ở bàn. Đường Lệ Từ đứng trước cửa, không hề che giấu bản thân, đưa mắt nhìn lại thì thấy Đường Vi Khiêm cầm một bình thuốc viên trong tay, đang run run rẩy rẩy định cho vào miệng. Y khẽ thở dài, đẩy cửa bước vào, đỡ lấy Đường Vi Khiêm, rót một chén nước trong cho ông uống thuốc.

"Ngươi đến.. đến làm gì?" Đường Vi Khiêm uống thuốc xong thì thở hổn hển mấy hơi: "Ta bảo chết rồi hẵng về gặp ta! Dù sao trong mắt ngươi cũng đâu có nghĩa phụ này! Ngươi đến làm gì? Cút ra ngoài cút ra ngoài!"

Đường Lệ Từ không hề giải thích, chờ Đường Vi Khiêm nổi giận mắng xong mới nhỏ nhẹ hỏi: "Nghe nói Vân phi bị bệnh?"

Đường Vi Khiêm ngẩn ra: "Ngươi nghe từ đâu?"

Đường Lệ Từ thoáng khựng lại, thở dài thật khẽ: "Vậy là đúng rồi?"

Đường Vi Khiêm rơi vào trầm măc, một lúc sau lại ôm ngực hung dữ nói: "Bệnh cũng không nhẹ đâu, ta đã đến thăm một lần, chẳng nói năng gì hết, chỉ hỏi bao giờ ngươi về."

Đường Lệ Từ không nói gì thêm, đột ngột dùng hai ngón tay điểm huyệt đạo trước ngực Đường Vi Khiêm. Đường Vi Khiêm bỗng dưng bị khống chế, há miệng cứng lưỡi, ngạc nhiên nhìn thằng con nuôi ông vớt từ dưới giếng lên: "Ngươi..."


Đường Lệ Từ không để ý đến thái độ kinh ngạc của Đường Vi Khiêm, nhẹ nhàng cởi vạt áo ông ra, đập vào mắt là một khối u to cỡ quả trứng gà ở chính giữa ngực, trông đáng sợ vô cùng. Y không giỏi y thuật, chỉ biết đặt tay lên ngực Đường Vi Khiêm, truyền vào đó một luồng chân khí lưu thông theo huyết mạch. Đường Lệ Từ cảm nhận được khí huyết lưu động bên trong khối u, đây không phải một miếng thịt thừa bình thường, mà dường như nối với khá nhiều mạch máu trong cơ thể. Một tiếng "tách" nhỏ vang lên, y dùng thuật chặn mạch điểm lên mạch máu trên ngực Đường Vi Khiêm nối vào khối u kia, tăng thêm chân lực vào lòng bàn tay, một luồng chân khí nóng rực được đẩy vào trong khối u. Đường Vi Khiêm hét lên, trong nháy mắt chỉ cảm thấy có ngọn lửa đang thiêu đốt trong lồng ngực: "Cái tên yêu hồ nhà ngươi! Đang dùng yêu pháp gì lên người ta..."

Trong nháy mắt da thịt bị thiêu đốt, khối u khô quắt cháy sém, bị ngọn lửa thiêu rụi hoàn toàn, nhưng lại không chảy ra giọt máu nào. Đường Vi Khiêm há hốc miệng không nói được lời nào, chân khí nóng rực vẫn còn chảy trong cơ thể. Đường Lệ Từ nhắm mắt tập trung, dùng nội lực ngưng đọng từ chân nguyên để thúc đẩy khí huyết trong người Đường Vi Khiêm chảy tuần hoàn. Chỉ trong chốc lát, ông cảm thấy toàn thân ấm áp, dường như tinh lực tràn trề, tứ chi bách hài nơi nào cũng vô cùng khoan khoái, cơn đau ở ngực ban nãy dường như đã là chuyện rất xa xôi. "Ngươi dùng yêu pháp gì lên người ta đấy?"

Đường Lệ Từ đặt tay trái lên môi: "Suỵt, nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật ngon."

Không cần y nói, Đường Vi Khiêm đã cảm thấy đầu óc mơ màng buồn ngủ, gắng gượng mở mắt ra nhưng chẳng bao lâu sau đã chìm vào giấc ngủ say. Chân lực dưới chưởng của Đường Lệ Từ vẫn đang cuồn cuộn truyền vào không dứt, y không biết khối u trước ngực Đường Vi Khiêm rốt cuộc là gì, nhưng dùng chân lực chí dương đốt rụi nó đi vẫn nhanh hơn là bôi hay uống thuốc. Nhưng khối u này nối liền với huyết mạch, thuật chặn mạch không thể vĩnh viễn ngăn máu chảy. Muốn ngăn miệng vết thương chảy máu ra ngoài thì chỉ còn cách độ chân khí vào phong bế miệng vết thương trong khi khí huyết của Đường Vi Khiêm lưu chuyển, cho đến khi huyết mạch tự đông, vết thương đóng vảy. Trong suốt quá trình này phải liên tục độ chân khí vào, nếu không máu sẽ trào ra từ miệng vết thương, chết ngay lập tức.

Buổi chiều dần trôi qua, Đường Vi Khiêm ngủ cả một đêm yên giấc, đợi đến khi ông mở mắt thì mặt trời đã lên cao, sưởi ấm góc chăn của ông. Đường Lệ Từ vẫn ngồi bên cạnh, chẳng qua ông đã được đặt lên giường, ngực vẫn còn nhoi nhói đau nhưng vết thương đã được bôi thuốc và băng bó. Đại phu hôm qua đến khám bệnh còn bảo mình sắp gặp hạn lớn cũng ngồi bên cạnh, nhìn ông bằng vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn với vui mừng.

Sắc mặt Đường Vi Khiêm trầm xuống: "Ngươi đến làm gì?"

Đại phu kia liên tục cúi người: "Lão gia, mối họa trên ngực ngài đã hoàn toàn biến mất, tính mạng đã không còn nguy hiểm. Mmay mà quốc cữu gia y thuật như thần, diệu thủ hồi xuân, tại hạ tuyệt đối không theo kịp."

Đường Vi Khiêm nổi giận ngồi dậy, Đường Lệ Từ lại đè ông xuống, hòa nhã nói: "Lý đại phu, nghĩa phụ đã không sao, ông hãy lui ra trước đi."

Đại phu kia giống như được đại xá, vội vã lui ra ngoài.

"Ngươi cũng ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi." Đường Vi Khiêm ngoảnh đầu đi, quay lưng về phía Đường Lệ Từ.

"Vâng." Trước mặt Đường Vi Khiêm, Đường Lệ Từ vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, chưa bao giờ phản bác. Y đứng dậy bước ra ngoài, đi đến cửa thì dừng lại một lát: "Vết thương trên ngực nghĩa phụ chưa lành hẳn, đừng cử động mạnh."

Đường Vi Khiêm làm như không nghe thấy.

"Còn nữa, hôm nay con sẽ đi gặp Vân phi." Đường Lệ Từ nhẹ nhàng nói, phất tay áo bên phải ra sau lưng rồi bước ra ngoài.

Đường Vi Khiêm quay đầu lại, đôi mày nhíu sâu, dường như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

A Thùy ôm Phụng Phụng đi trên đường, phủ quốc trượng cách nơi này rất xa. Nàng ra ngoài được hơn trăm bước, khẽ thở dài, hướng về phủ quốc trượng thi lễ rồi quay lại hiệu sách Hạnh Dương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận