Thiên Kiếp Mi

Xe ngựa chạy lọc cọc không nhanh không chậm, bóng đêm lạnh lẽo, ánh trăng cũng ngà ngà say. Bỗng xe ngựa khựng lại, phu xe kêu lên: "Thiếu gia, đằng trước có thứ gì kỳ quặc thế kia?"

Đường Lệ Từ vén rèm lên, chỉ thấy trong màn đêm đang dần buông xuống, giữa quan đạo trống trải đìu hiu là một vật to lớn lông dài màu nâu đang nằm sấp. Gió đêm lất phất thổi qua, vật màu nâu kia dường như có cánh, đôi cánh to dài trên đất khẽ phập phồng theo gió đêm, dường như còn biết thở.

"Thiếu... Thiếu gia..." Phu xe sợ nhũn cả người, càng nhìn kỹ lại càng cảm thấy nó là một con quái thú. "Đi đêm lắm... đi đêm lắm... đúng là có ngày gặp ma... Chúng ta mau chạy thôi! Kia chắc chắn là yêu quái!"

Đường Lệ Từ ôn hòa nói: "Đừng sợ, ta ở đây rồi, chúng ta đi vòng qua nó là được."

Phu xe lấy lại bình tĩnh, chợt nhớ ra thiếu gia sau lưng mình là một con hồ yêu, biết đâu hồ yêu lại là khắc tinh của con quái thú lông dài trên đất kia? Nhưng tay hắn vẫn run rẩy, "Thiếu... thiếu thiếu thiếu gia... Nó... Chắc nó không đột ngột lồng lên cắn tôi chứ..."

Đường Lệ Từ nhẹ nhàng đáp: "Ta đảm bảo là không, đi vòng qua, đừng sợ."

Phu xe nghe thế cũng bạo gan hơn, thúc ngựa chầm chậm đi vòng qua bên cạnh con quái thú. Xe càng đến gần, hắn càng nhìn rõ quái thú kia. Dưới ánh trăng, bộ lông màu nâu của nó đúng là đang thở phập phồng, nhưng càng nhìn càng không thấy giống vật sống, mà cứ như một miếng da bò khổng lồ. Con ngựa từ từ đi vòng qua bên cạnh quái thú, đi được một nửa thì tuấn mã đột ngột nhảy lên hí điên cuồng, kêu gào thê thảm rồi ngã vật sang một bên, nháy mắt đã bị chặt đứt làm đôi ngay giữa lưng, máu thịt văng tung tóe! Phu xe há hốc miệng, sợ ngây người không thốt ra được câu nào. Chợt thấy người mình nhẹ bẫng, Đường Lệ Từ đã xách hắn phóng lên cao, nhảy lên một gốc đại thụ bên đường. Phu xe mở to mắt nhìn một thanh đại đao cán dài sáng loáng chém qua không trung, quái thú lông dài trên đất nhảy vọt lên. Đó là một quái nhân mặt mũi xấu xí mang đôi cánh lớn, tay cầm loan đao cán dài bốn thước, đôi mắt nhỏ hẹp lóe sáng đang lạnh lùng nhìn hắn.

Ôi má ơi! Đây là yêu quái gì? Phu xe chỉ muốn ngất luôn, nhưng vì quá căng thẳng nên tạm thời không ngất nổi, chỉ biết trợn trừng mắt nhìn quái nhân kia. Nhờ mở to mắt nên hắn lại nhìn ra chút manh mối, thật ra người này không mọc cánh sau lưng, mà chỉ mặc một bộ giáp nặng nề dày cộp trên người. Bộ giáp kia làm từ da của một loài động vật kỳ lạ có hai cánh, quái nhân này không cắt đôi cánh ấy đi mà chỉ lột da qua loa rồi khoác lên người, mới khiến người khác nhìn lầm hắn thành yêu quái. Nhưng người này có cái đầu heo, dù bớt đi hai cánh sau lưng thì vẫn không khác yêu quái là bao, chẳng oan ức tí nào.

Hắn ngơ ngác nhìn yêu quái, nhất thời cảm thấy mình sắp đi đời rồi. Bỗng bên hông bị siết. Đường Lệ Từ tháo đai lưng buộc chặt hắn lên cây rồi nhảy xuống dưới, xoay người chạy sang hướng khác. Tên yêu quái lông lá kỳ dị kia xách theo đại đao cán dài đuổi sát đằng sau, hai người nhảy lên hạ xuống vài cái đã biến mất khỏi tầm mắt phu xe.

Phu xe ngây người rất lâu, nhìn con ngựa chết dưới chân mình rồi lại nhìn bầu trời gió trăng lạnh lẽo trên đầu: "Thiếu gia, thiếu gia..." Hắn gân cổ gào lên: "Chốc nữa làm sao tôi xuống được đây..."

Đường Lệ Từ mặc bộ áo trắng tú nhã, thân pháp khinh công của y đương nhiên rất cao cường. Đêm nay y cũng không muốn động thủ với quái nhân lông dài này, nhưng càng chạy càng nhanh, trong nháy mắt hai người đã chạy về hướng Tây hơn ba dặm, quái nhân lông dài càng đuổi lại càng gần.

Khóe mắt Đường Lệ Từ hơi nhếch lên, quay đầu lại nhìn. Quái nhân kia mặc một bộ áo giáp nhìn có vẻ cồng kềnh, đôi cánh mọc trên đó hứng gió trong lúc hắn chạy, nâng thân thể nặng nề của hắn lên quá nửa, tuy không thể bay lượn như chim, nhưng cũng có công dụng kỳ diệu. Quái nhân kia có vẻ vô cùng quen thuộc với bộ trang phục kỳ lạ trên người, thi thoảng gặp địa hình phức tạp còn có thể lướt trên không trung trong giây lát, thuận lợi hơn Đường Lệ Từ rất nhiều. Thấy có lẽ không thoát được, y đột ngột dừng lại, quái nhân cũng dừng theo, đôi cánh sau lưng vẫy nhẹ, cả người bay lên cách mặt đất hơn hai thước rồi chầm chậm đáp xuống.

Quái nhân lông dài vẫn mang gương mặt heo kỳ quái, đôi mắt ti hí âm u nhìn Đường Lệ Từ. Nhưng Đường Lệ Từ lại nhìn đôi cánh sau lưng hắn, đó là gì nhỉ? Mà gương mặt kỳ quái này rõ ràng là mặt nạ, sau lớp mặt nạ rốt cuộc là ai? Khẽ ho một tiếng, y nhìn quái nhân kia mỉm cười: "Các hạ chính là con dơi tinh nổi tiếng trong đám thị vệ nội cung phải không?"

Quái nhân lông dài lặng thinh không đáp, ánh mắt vẫn xoáy vào ngực y. Đường Lệ Từ thò tay vào trong ngực tìm túi gấm ban nãy y lấy ra từ lò huân hương trong Thúy Liễu Tiểu Hà, nhẹ nhàng nói: "Thì ra các hạ tìm ta là vì vật này?" Y nhẹ nhàng ném về phía trước, túi gấm rơi bịch xuống đất, miệng túi không buộc, vật bên trong lộ ra ngoài, là một chuỗi ngọc trai sáng bóng.

Ánh mắt quái nhân lông dài trong tích tắc đã tràn đầy phẫn nộ, cổ họng hắn phát ra tiếng gào thét âm trầm. Đường Lệ Từ mỉm cười: "Nếu các hạ thích vật này thì đưa cho các hạ cũng không sao."

Quái nhân lông dài đấm hai tay lên ngực, rú lên một tiếng kinh thiên động địa rồi nhào về phía y. Tuy người này không thấy rõ mặt mũi, giọng nói khàn khàn nhưng thân thể lại nhanh nhẹn khác thường, khí lực rất lớn, chiêu thức linh hoạt. Khi nhào vào tấn công, đôi cánh sau lưng khơi lên tiếng rít gió sắc lẻm, lỡ quét trúng cũng làm người ta bị thương.

Đường Lệ Từ nhón chân lùi lại tránh né, tay áo phiêu bồng bay bay như tiên. Hai người giao thủ hơn mười chiêu, trong lòng đều hiểu rõ thực lực của nhau. Khóe mắt Đường Lệ Từ càng nhướn lên cao hơn, dưới ánh trăng dường như thấp thoáng ý cười: "Nếu thích vật nằm dưới đất thì cứ lấy đi, đã khuya rồi còn đánh nhau, các hạ không thấy mệt à?"

Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com

Y hơn quái nhân lông dài kia không chỉ một bậc, trên môi vừa nở nụ cười, trong lòng chợt thoáng rùng mình, hình như có gì đó sai sai... Đúng lúc trong lòng y bừng tỉnh, tên quái nhân hú dài, tung người lao lên, bàn tay như đao sắc chém vào cổ y. Đường Lệ Từ cũng chém một chưởng vào bụng hắn, "bụp" một tiếng đẩy quái nhân kia ra xa, kẻ đó liền phun một ngụm máu tươi.

Trong lúc xuất thủ đả thương kẻ địch, Đường Lệ Từ đã cảm thấy sau lưng có làn gió nhẹ lướt qua, lập lức xoay người lại tung một chưởng. Hai chưởng đụng nhau ầm ầm, kẻ đánh lén sau lưng cũng là một tên quái nhân mặc áo giáp có cánh, mặt mũi giống heo! Hơn nữa một chưởng này cho thấy võ công người đánh lén cao hơn kẻ kia không ít.

Trong đầu Đường Lệ Từ chợt lóe lên suy nghĩ, ban nãy y cảnh giác chính là vì nếu dơi tinh chỉ là một tên mãng phu hữu dũng vô mưu, thì làm sao có thể bắt thị vệ trong hoàng cung đại nội ngoan ngoãn nghe lời? Quả nhiên quái nhân ăn mặc như thế không chỉ có một tên, trang phục kì dị chẳng qua là thủ pháp che tai bịt mắt người ta mà thôi.

Hai tên quái nhân hợp lực vây công, Đường Lệ Từ đỡ từng chiêu một, đã nảy sinh ý định rút lui. Bỗng sau lưng rùng mình ớn lạnh, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Ta đúng là ghét cay ghét đắng Đường công tử, nhưng làm chuyện gì cũng phải "vô tình chạm mặt" ngươi..."

Ống tay áo Đường Lệ Từ phất ra một luồng kình phong, ép hai tên quái nhân phải lui một bước, "Vi Bi Ngâm."

Người đứng nhàn nhã ung dung xem kịch sau lưng y đúng là Vi Bi Ngâm: "Ta nghe nói loại Ngưu Bì Dực Nhân này không giống người thường cho lắm, một mực làm theo mệnh lệnh, chỉ biết gầm rú, không biết nói chuyện cũng không biết suy nghĩ. Đối phó với hạng người này, thuật Âm Sát đứng đầu thiên hạ của ngươi liệu có còn tác dụng hay không? Ha ha ha..."

Ngón tay Vi Bi Ngâm mân mê thanh đoản đao gỉ sét loang lổ của mình, "Đêm ấy ở Trà Hoa Lao, Đường công tử làm ta nhớ mãi không quên, đúng là được mở mang tầm mắt..." Hắn âm u nói: "Ta đã bế quan tu luyện bảy ngày, mới luyện thành môn nội công tâm pháp có thể đóng kín thất khiếu, đang muốn so tài với Đường công tử xem rốt cuộc Âm Sát của ngươi lợi hại, hay công phu mới luyện của ta cao cường!"

Trong lúc Vi Bi Ngâm nói chuyện, bên người Đường Lệ Từ lại xuất hiện thêm hai tên Ngưu Bì Dực Nhân. Bốn tên này thoạt nhìn giống nhau như đúc, đều phát ra tiếng gào thét, sức lực lớn vô cùng. Võ công bọn họ cũng vào hạng nhất, mặc áo giáp đặc biệt trên người, trong tay Đường Lệ Từ lại không có binh khí, muốn hạ kẻ địch trong vòng một chiêu không hề dễ dàng. Y nhanh chóng rơi vào vòng vây, tà áo trắng phất phơ, những mảnh vải trắng vụn nát bay lả tả như ánh trăng hóa thành hình thành dạng, bồng bềnh rơi xuống đất.

"Ha ha ha ha... Đám Ngưu Bì Dực Nhân này, Phong Lưu Điếm đã luyện ròng rã mười năm! Dùng thành quả mười năm để giết ngươi, dù bốn con heo này có chết sạch ở đây cũng không uổng phí!"

Vi Bi Ngâm nhìn những mảnh vải vụn màu trắng kia, ngửa mặt lên trời cười ha hả, đoản đao lóe sáng tựa như đầu mũi tên dài một tấc ba phân, mắt còn chưa kịp chớp đã lao đến trước ngực Đường Lệ Từ! Hắn muốn đâm một đao xuyên thủng ngực y.

Bỗng nghe một tiếng "keng", Đường Lệ Từ rút từ tay áo ra một vật rồi vung lên, tia lửa bắn tung tóe, đỡ được một đao của Vi Bi Ngâm. Chỉ trong nháy mắt, vật kia đã kịp va ngang bổ dọc, đâm đánh chọc ngoáy. Bốn tên Ngưu Bì Dực Nhân liên tục bị thương, ai nấy lảo đảo lùi lại mấy bước.

Đường Lệ Từ nở một nụ cười nhạt, Vi Bi Ngâm nổi giận đùng đùng. Trong tay y cầm một cây sáo đồng, chỉ bằng một cây sáo đồng mà vẫn đủ sức xưng hùng xưng bá!

Ghen ghét xen lẫn với oán hận, Vi Bi Ngâm quát to: "Hoàng Phủ Khai Thiên!" Hắn tung ra chiêu ác liệt nhất trong Đoản Đao Thập Tam Hành, ánh đao ngang ngược lao thẳng đến, như thợ mộc thành tâm chạm trổ nên cung điện nguy nga bằng tài nghệ điêu luyện, một đao như ảo ảnh bổ thẳng vào trước ngực Đường Lệ Từ.

Một tiếng "keng" giòn giã vang lên, Vi Bi Ngâm chém ra một đao, ánh đao như ảo mộng, nhưng nháy mắt sau đã thấy nửa lưỡi đao bay ngược về, lướt qua mặt hắn, cắm phập vào gốc đại thụ ven đường. Hắn ngơ ngác một hồi, mãi mới nhận ra đao mới đi được nửa đường đã gãy! Mà Đường Lệ Từ đỡ đao vào lúc nào, vì sao đao lại gãy, thì hắn hoàn toàn không biết! Trong lúc hắn đang ngẩn ngơ, bốn tên Ngưu Bì Dực Nhân đã thi nhau gào thét thảm thương rồi ngã gục xuống đất, gãy chân gãy tay, đều bị cây sáo đồng của Đường Lệ Từ đả thương!

Đây là thứ võ công gì! Không ngờ Hoán Công Đại Pháp lại thần kỳ đến thế, có thể đạt đến hiệu quả giống như thần tích vậy... Trong lòng Vi Bi Ngâm mừng rỡ như điên, nếu lấy được Vãng Sinh Phổ, nếu học được loại võ công này, thì với căn cơ của hắn nhất định sẽ vô địch thiên hạ! Chẳng qua muốn vô địch thiên hạ thì trước đó phải giết chết Đường Lệ Từ bằng bất cứ thủ đoạn nào...

Đúng lúc ấy, Đường Lệ Từ lại hơi lảo đảo, lùi về sau một bước, đè tay lên bụng. Y vẫn mỉm cười yếu ớt, nhưng lọt vào mắt Vi Bi Ngâm lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác. "Há há há há..." Vi Bi Ngâm ngửa mặt lên trời cười như điên: "Một chiêu đả thương năm địch thủ, Đường công tử, thiên hạ này e rằng không còn ai đủ sức tung một chiêu đánh gãy đao trong tay ta, rồi lại đánh gục bốn tên kia như ngươi nữa! Ngươi ra tay thật độc! Công phu quả là cao minh! Nhưng người ta có câu, tham thực cực thân, một chiêu đả thương năm địch thủ thì bản thân ngươi cũng không dễ chịu đâu nhỉ? Cần gì phải sĩ diện thế... Ngươi cũng bị thương rồi, hôm nay hãy ngoan ngoãn giao Lục Mị ra, ta sẽ cho ngươi được chết thoải mái, bằng không..." Hắn âm u nói, "Ta sẽ kéo ngươi về, róc thịt lọc xương ngâm rượu uống!"

Đường Lệ Từ khẽ cong khóe môi, nắm cây sáo đồng nhuốm máu trong tay, máu tươi chảy dọc theo thân sáo nhỏ xuống đất, một giọt, hai giọt... Một thanh đoản đao cắm xoẹt vào sườn y, ánh đao lấp lóe, trong nháy mắt đã kịp cắt ngang, đâm xéo, chọc thẳng, bổ xuống rồi nhảy ra ngoài, ra một đao liên tục biến chiêu năm lần, tiếng rít vang vọng cả khoảng trời. Những tên Ngưu Bì Dực Nhân vừa ngã xuống nay lại lồm cồm bò dậy, la lối om sòm vung đao chém tới.

Bóng đao lấp lóe, bóng người như ảo ảnh.

Có tiếng "pực" vang lên.

Một mũi tên màu đen bắn qua bầu trời, bay trong thinh lặng, như cánh chim về tổ ban đêm.

Cánh chim lướt qua trong lặng lẽ, bầu trời đêm chỉ thấy máu văng bốn bề.

Vi Bi Ngâm bật cười ha hả: "Ha ha ha ha... không ngờ được chứ gì? Vì Lục Mị, đêm nay chúng ta..." Giọng hắn bỗng im bặt, chợt nghe một tiếng vang trầm thấp, hắn ngã sấp mặt xuống đất, từ người hắn rỉ ra một vũng máu lớn. Kế đó là bốn tiếng "bịch" liên hồi, bốn tên Ngưu Bì Dực Nhân đằng sau lại ngã xuống một lần nữa, lần này cả năm người nằm im dưới đất. Trên quan đạo đầm đìa máu tươi cách xa hoàng cung, một chiếc giày trắng mới tinh đính ngọc thêu mây đạp lên vũng máu. Gió đêm thổi qua, một lọn tóc rối bời của Vi Bi Ngâm nhẹ nhàng rơi xuống, quấn quanh đế giày y. Chiếc giày kia hơi nhấc lên rồi lại đạp xuống ngay lập tức, giẫm lọn tóc rối tung hòa lẫn với máu tươi kia dưới chân mình.

"Ta nói rồi..." Người giẫm lọn tóc rối bời của Vi Bi Ngâm dưới đế giày quay lưng vào gốc cây đã bắn ra ám tiễn, giọng y bình thản đến gần như ôn nhã: "Ta là đệ nhất thiên hạ."

Gió thổi lá cây reo xào xạc, trong khoảnh khắc ấy, gốc cây sau lưng y đã không còn bóng người.

Kẻ địch đi rồi, Đường Lệ Từ lẳng lặng đứng trên con đường đầy xác chết, sau bả vai bên trái của y cắm một mũi tên ngắn màu đen. Mũi tên này tẩm độc, nhưng sau khi trúng tên y vẫn kịp đâm thủng tim Vi Bi Ngâm trong một chiêu, rồi thêm một chiêu nữa cắt cổ bốn tên Ngưu Bì Dực Nhân.

Máu văng rất ít lên bộ đồ trắng của Đường Lệ Từ, một làn gió nhẹ thổi tới, trông vẫn phiêu dật tú nhã như xưa.

Y rút mũi tên bắn trúng lưng mình, lau máu dính trên sáo đồng lên người Vi Bi Ngâm rồi chầm chậm rời đi men theo con đường đã đưa mình đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui