"Cô nương còn nhỏ tuổi, không hiểu lý lẽ. Liễu Nhãn là dâm đồ đại gian đại ác, rất giỏi mê hoặc phụ nữ. Chúng ta đưa hắn về Thiếu Lâm, tức là giúp cô nương rời xa bể khổ." Bi Hào Tăng nói, "Chờ mai này cô nương lớn lên, rồi sẽ hiểu chúng ta chỉ có ý tốt thôi."
Ngọc Đoàn Nhi bịt tai không nghe, khẽ nói, "Ta bảo ông... Trả họ lại cho ta... Ông không nghe thấy à?"
A Thùy thấy nàng bước đi lảo đảo, đã không cầm cự được, trong lòng biết rõ Thiếu Lâm Tự chẳng bao lâu nữa sẽ đưa Liễu Nhãn đi, trong đầu nảy ra muôn vàn ý nghĩ, nhưng không tìm được cách nào để các tăng nhân Thiếu Lâm buông tha cho Liễu Nhãn.
Thiên Tăng thấy Ngọc Đoàn Nhi không chịu nhường đường thì thoáng trầm ngâm, tay áo phất nhẹ, điểm vào trước ngực Ngọc Đoàn Nhi. Ngọc Đoàn Nhi vung trường kiếm đâm vào ống tay áo Thiên Tăng, nhưng tay run sức yếu, trường kiếm chịu chấn động chúc xuống, mũi kiếm chạm đất, vậy mà nàng vẫn nắm chặt chuôi kiếm không buông. Ống tay áo Thiên Tăng đã phất tới ngực Ngọc Đoàn Nhi, bỗng trước mặt có bóng người lay động. Ngọc Đoàn Nhi không còn sức tránh né, một cô gái áo tím chợt lao ra chắn trước mặt nàng, "Đại sư dừng tay!"
Hắn vội vàng thu ống tay áo vừa phất ra, "Nữ thí chủ à, chuyện nơi này không liên quan đến cô, xin chớ..." Bỗng nghe một tiếng "vù" rất khẽ, Thiên Tăng còn chưa nói hết câu thì trên ngực đã cắm một mũi tên ngắn màu đen, sắc mặt chưa kịp đổi đã ngã rầm về phía trước.
Thiếu Lâm Thập Thất Tăng xôn xao biến sắc, A Tu La Tăng và Bi Hào Tăng cúi xuống xem xét vết thương của Thiên Tăng, vừa bắt mạch môn đã nhận ra ông bị một mũi tên xuyên thủng tim, khí cạn mạng vong. Thế là hai người niệm Phật, đứng dậy lắc đầu với những người còn lại. Mười sáu tăng nhân đồng thanh niệm Phật rồi cùng xoay người lại, nhìn sắc trời hửng sáng ngoài cửa sổ. Khi ngày đêm đổi chỗ, giữa nhà cửa phố phường, rốt cuộc là ai ra tay giết người?
Ngọc Đoàn Nhi xoay đầu lại, Liễu Nhãn đã từ từ mở mắt, hai người đưa mắt nhìn nhau. Trường kiếm của Ngọc Đoàn Nhi rơi đánh "keng" xuống đất, nàng đã không đứng nổi nữa, hai gối quỵ xuống, chầm chậm bò về phía Liễu Nhãn. Mười sáu tăng nhân Thiếu Lâm thấy cảnh này nhưng không ngăn cản, đại địch ở ngay bên ngoài, không ai dám phân tâm để ý chuyện khác.
Ngọc Đoàn Nhi dùng cả tay chân, từ từ bò đến dưới gối Liễu Nhãn, đưa tay phải ra nắm chặt lấy ống tay áo hắn. Liễu Nhãn gắng gượng giơ tay phải lên, Ngọc Đoàn Nhi phun một ngụm máu tươi lên áo hắn, đầu óc đã bắt đầu choáng váng, "Ưm... Ta... Ta không muốn rời xa ngươi..." Nàng khẽ nói, "Ta... Ta không muốn rời...xa ngươi..." Tay phải Liễu Nhãn chậm rãi thả xuống, nàng mơ hồ cảm thấy hắn vỗ nhè nhẹ lên đầu mình, sau đó chìm vào bóng tối vô tận.
"Ê a..." Phụng Phụng nhìn Ngọc Đoàn Nhi đang mê man trên đầu gối Liễu Nhãn, đầu ngón tay nhỏ xíu chỉ vào nàng, sau đó ra sức túm tóc A Thùy. A Thùy nhẹ nhàng ôm chặt lấy Phụng Phụng, nàng lùi một bước, lại lùi thêm bước nữa. Bàn tay Liễu Nhãn đặt lên mái tóc Ngọc Đoàn Nhi, nhưng ánh mắt lại hướng về nàng. A Thùy đã đứng ở mép phòng, Liễu Nhãn nhìn nàng, nàng lại lui một bước, dựa lưng vào vách tường.
"Có hận ta không?"
Khi trong phòng chỉ còn lại yên tĩnh, ai nấy như gặp cường địch, Liễu Nhãn nhìn A Thùy, bàn tay vỗ lên mái tóc rối bời nhuốm máu của Ngọc Đoàn Nhi, hạ giọng hỏi rất chậm. A Thùy khẽ mỉm cười lắc đầu, im lặng không nói. Liễu Nhãn nhìn nàng, khẽ vuốt ve mái tóc đen của Ngọc Đoàn Nhi, ánh mắt nhìn nàng dường như vô cùng tịch mịch, "Tại sao cô không sợ ta, cũng không hận ta?" A Thùy nghe hắn hỏi, một lát sau thì nhắm mắt lại, vẫn lắc đầu một cái, chờ rất lâu mới chậm rãi mở ra.
Nàng thấy năm ngón tay Liễu Nhãn vuốt ve mái tóc đen của Ngọc Đoàn Nhi siết chặt lại, chặt đến nỗi dường như muốn bóp nát tóc nàng. Trong mắt hắn chất chứa vẻ đau thương, hỏi xong câu này thì lặng thinh không nói gì nữa.
Nàng chợt cảm thấy, người đàn ông này thật ra rất đáng thương.
Hắn vẫn luôn là quân cờ trong tay kẻ khác, trước đây là vậy, sau này cũng thế. Hắn không thể thoát khỏi số mệnh làm một quân cờ, dù có vùng vẫy thế nào thì mọi suy nghĩ và hành động của hắn đều nằm trong toan tính của kẻ khác... Nàng nhìn vào nỗi đau trong mắt hắn, nhìn bàn tay hắn vỗ về Ngọc Đoàn Nhi, lúc này nàng mới biết thì ra người đàn ông này thật sự rất quan tâm đến mình.
Hắn không đối xử tốt với mình, bởi vì hắn không dám.
Hắn không dám bởi vì hắn sợ, sợ bị người ta phát hiện thật ra hắn không phải một tên ác nhân.
Hắn muốn làm một kẻ đại gian đại ác, bởi vì hắn hận Đường Lệ Từ. Hắn không thể không làm một tên đại gian đại ác, bởi vì hắn muốn sống sót trong giang hồ.
Nhưng cố gắng của hắn chỉ biến hắn thành quân cờ của kẻ khác, thiện của hắn mất đi gần như không sót lại gì, ác của hắn còn chẳng thể khiến một người đàn bà sợ hãi và oán hận. Mà hắn chỉ dám hỏi sợ và hận, những thứ khác... thậm chí còn không dám hỏi.
Nàng đương nhiên không sợ hắn, cũng không hận hắn, lại càng không yêu hắn. Nhưng nhìn hắn... lại khiến người ta đau lòng.
Ngươi đã sớm bại trong tay Đường công tử, ngươi chỉ liều mạng cố gắng học tà tính và ác niệm của y. Nhưng dù cố gắng học thế nào, ngươi cũng không bao giờ biến thành Đường công tử, bởi vì cái ác của ngươi chỉ làm người ta sứt da mẻ thịt, mà không thể tổn thương đến xương cốt.
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Đúng vào lúc này, mười sáu tăng nhân trong nhà lắc mình một cái, đã kịp chiếm lĩnh hai vị trí quan trọng là cửa sổ và cửa chính. Cao thủ phóng ám tiễn ngoài cửa cứ bắn một mũi tên lại giết một người, lúc này im lìm bất động, hiển nhiên đang tìm cơ hội, chuẩn bị bắn thêm một mũi tên giết người nữa. Mười sáu tăng nhân Thiếu Lâm nào phải nhân vật tầm thường? Bọn họ lập tức chiếm những nơi trọng yếu, Nhân Tăng trầm giọng quát: "Ngoài cửa là cao nhân phương nào?"
Xoẹt một tiếng, Nhân Tăng vừa mở miệng thì một mũi tên ngắn đã phá cửa bay vào, xuyên qua ván cửa nhắm trúng ngực hắn. Hai tăng nhân Thiếu Lâm vung tay đánh trả về hướng mũi tên kia bay tới, mấy đạo chỉ phong lập tức nhắm vào nơi bắn ra mũi tên. Cánh cửa không chịu nổi tiễn phong và chỉ lực, nháy mắt vỡ vụn ào ào. Trong khoảnh khắc những mảnh gỗ vụn nổ tung, một thanh trường kiếm chợt đâm ra. Chỉ nghe có tiếng người kêu rên, Bi Hào Tăng đã trúng kiếm vào mạn sườn, sắc mặt tái mét.
Ai cũng đinh ninh kẻ bắn tên ở xa, nhưng hóa ra hắn lại ẩn nấp ngay bên ngoài cửa chính, chỉ cách mọi người một lớp ván cửa, thuật nhịn thở của hắn cũng có thể coi là thần kỳ. Mười lăm tăng nhân còn lại thấy người kia đã hiện thân, bèn quát to một tiếng, hợp vây xông lên. Bỗng dưng sương khói mù trời, xung quanh người kia dâng lên tầng tầng khói trắng, tạm thời che đi thân hình hắn. Chúng tăng đang bày trận Thất Tinh thì đột ngột rút lui, đúng lúc bọn họ lùi về, trong làn khói trắng có mấy mũi tên bắn ra vèo vèo. Chúng tăng ra tay chống đỡ, khói trắng lại càng thêm dày đặc, nhanh chóng che đi tất cả mọi thứ trong nhà. Mọi người bịt miệng nhắm mắt, đợi sương khói tan đi, chỉ thấy bên bàn trống không, Ngọc Đoàn Nhi nằm nhoài dưới đất, Phương Bình Trai ngồi dựa lưng ở một bên, còn Liễu Nhãn đã biến mất.
Mười lăm tăng nhân Thiếu Lâm đưa mắt nhìn nhau. Trận hỗn chiến này dẫn đến hậu quả một thương một vong, lại không thể mang đi một người hai chân tàn phế, mất hết võ công như Liễu Nhãn, lần này mặt mũi Thiếu Lâm Tự coi như mất hết. A Thùy khẽ nhíu đôi mày thanh tú, cắn môi đứng dậy, thấy mười lăm tăng nhân Thiếu Lâm khiêng người chết và người bị thương lên, cáo từ rời đi, nàng cũng đáp lễ lại họ.
Nhìn chúng tăng đi xa, A Thùy xoay người đỡ Ngọc Đoàn Nhi dậy, chật vật đỡ nàng nằm lên giường mình. Còn Phương Bình Trai bị điểm trúng huyệt đạo, tựa người vào ghế không nhúc nhích thì nàng mang chăn đắp lên người hắn, nhất thời không biết nên làm sao cho phải. Lại quay đầu nhìn gian phòng khách lặng thinh, nàng chầm chậm đi tới, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra. Đúng như nàng đoán, bên trong không một bóng người, Đường Lệ Từ đã đi từ bao giờ không biết.
Y... có nghe Liễu Nhãn nói gì không? Có thấy trận hỗn chiến vừa rồi? Có thấy những người vốn chưa từng quen biết lại có thể tắm máu vì bạn bè, thậm chí còn muốn liều mạng bảo vệ, đến chết không chia lìa? A Thùy lặng lẽ đóng cửa phòng, nhẹ nhàng xoa đầu Phụng Phụng. Nàng nghĩ đến Liễu Nhãn bị người bắn tên thần bí mang đi, không rõ sinh tử tung tích, nhớ lại ánh mắt đau thương tột cùng của hắn, nhớ nàng và hắn đã từng có một đứa bé. Rất lâu sau đó, nàng thở dài xa xăm.
"A Thùy cô nương." Ngoài cửa có người ôn hòa gọi nàng, A Thùy quay phắt lại, chỉ thấy Dương Quế Hoa mặc quan phục, sau lưng dẫn theo vài quan binh, nhìn nàng bằng ánh mắt ôn hòa, "Nhà cô nương đêm nay đúng là không yên bình."
A Thùy lùi lại hai bước, trước kia nàng vẫn luôn ung dung đối mặt với Dương Quế Hoa, mà giờ này lại có phần căng thẳng, "Dương tiên sinh."
"Quân tuần tra ở đông thành báo lên, trong hiệu sách Hạnh Dương có ba vị khách khả nghi nghỉ lại. Ta phụng mệnh Tiêu đại nhân đến kiểm tra, kết quả đúng là làm ta kinh ngạc. Thiếu Lâm Thập Thất Tăng hỗn chiến với thuật Âm Sát ở nhà cô nương, hai vị khách lai lịch không rõ này hẳn là có quan hệ sâu xa với Liễu Nhãn, chủ nhân Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn. Vậy nên..." Dương Quế Hoa khẽ mỉm cười rồi nói tiếp, "Ba vị hãy theo ta đến Đại Lý Tự một chuyến đi."
A Thùy nhìn hắn không chớp mắt, Dương Quế Hoa chỉ huy quan binh khiêng hai người đang nằm trên ghế và trên giường lên. Nàng cụp mắt xuống, bế Phụng Phụng ngoan ngoãn đi theo họ.
Hắn đã đến từ lâu rồi, có lẽ khi quan binh trở về báo tin hắn đã đến ngay, nhưng chưa bao giờ lên tiếng. Có lẽ hắn biết mình không địch lại Thiếu Lâm Thập Thất Tăng, nên một mực chờ thời cơ làm ngư ông đắc lợi. Hắn là một trong những người phụ trách điều tra vụ án mạng giết năm người, thừa biết hung thủ là ai, nhưng không thể thật sự bắt Đường Lệ Từ về quy án. Phong Lưu Điếm Liễu Nhãn chính là chủ nhân của thứ dược vật thần bí lưu truyền trong cung, dù là ai phân phát thuốc độc, dù sau lưng ẩn giấu âm mưu gì, thì chắc chắn cũng dính đến Liễu Nhãn. Quái nhân dơi đã chết và Vi Bi Ngâm đều là người của Liễu Nhãn, Đường Lệ Từ giết quái nhân dơi, cho thấy lập trường của y giống với mình. Mà y là lực lượng mạnh nhất trong giang hồ đối đầu với Phong Lưu Điếm, vì vậy đương nhiên không thể bắt Đường Lệ Từ.
Nhưng hoàng thượng long nhan đại nộ, thúc giục chuyện này rất gấp, cũng không thể tìm mãi mà không ra hung thủ. Một nam một nữ lạ mặt có quan hệ sâu xa với Liễu Nhãn trong hiệu sách Hạnh Dương chính là lựa chọn tốt để tạm thời báo lên cho qua chuyện. Mà A Thùy... Với nhãn lực của Dương Quế Hoa đương nhiên nhìn ra Đường Lệ Từ có quan hệ ám muội với nàng. Nếu giữ vị cô nương này trong tay, cũng sẽ phần nào khống chế được Đường quốc cữu cao thâm khó dò kia.
Nắng ban mai mới chiếu xuống, mặt trời mùa thu dần mọc lên cao.
Bà Lưu bị tiếng mưa gió ào ào quấy rầy cả một đêm, trong giấc mộng thoáng nghe thấy tiếng sáo thê lương, sau đó lại mơ thấy những chuyện hồi trẻ. Sáng ra tỉnh dậy bà sợ hết hồn, từ cửa sổ nhìn sang, cửa chính hiệu sách Hạnh Dương bên cạnh đã vỡ vụn, gỗ rơi la liệt, mặt đất loang lổ vết máu, A Thùy và Phụng Phụng chẳng biết đã đi đâu. Bà xoa xoa ngực, thầm nghĩ đàn bà biết dụ dỗ đàn ông thì không sống yên nổi, đang yên đang lành sao lại thành ra như thế? Lần này có trời mới biết nàng ta lại chọc vào ai, đúng là sợ hết cả hồn.