Phủ Công Chúa
Kỷ Nguyệt về đến phủ liền quay về Ngưng Sương Các tắm rửa thanh trừ mùi hương ô uế trên người.
Bộ y phục kia cũng kêu người tẩy sạch.
Tâm trạng không tốt là vậy nhưng Kỷ Nguyệt không thể quên được vụ việc của mẫu thân nàng.
Càng nói chuyện này có rất nhiều nghi vấn lại không có manh mối hay bằng chứng nào cả nên điều tra là rất khó.
Cũng không phải không có cách, việc nàng có phải hậu duệ Dương gia hay không và ca ca nàng là ai có thể hỏi Thái Hậu và Hoàng Hậu.
Một người là mẫu thân thân sinh, người còn lại là tẩu tẩu thân thiết ít nhiều cũng sẽ biết.
Nhưng cũng chỉ biết về việc huyết mạch, còn việc mẫu thân nàng còn sống hay chết thì đúng là chẳng thể nói trước.
Tuy đơn giản nhưng cũng chẳng đơn giản chút nào vì nếu trực tiếp hỏi vấn đề này ắt không tránh được tai mắt, càng không tránh được hoài nghi.
Ngâm mình trong bồn nước ấm rải đầy những cánh hoa thơm, tâm trạng của Kỷ Nguyệt có chút tiến triển.
Nàng nhắm nghiền đôi mắt dựa lưng vào bồn nước đăm chiêu nghĩ ngợi.
Rắc rối cứ liên tiếp mà đến, nàng thật không biết sắp tới bản thân mình còn phải gặp những gì nữa đây.
Mọi chuyện kiếp này làm gần như thay đổi toàn bộ những gì diễn ra ở kiếp trước.
Càn khôn luân chuyển, bây giờ nàng là người nắm tâm mệnh, thoi thóp bọn chúng đáng lý là nên hả dạ mới phải nhưng sao vẫn thấy thiếu thốn đến vậy?
Thả lỏng hơn một chút, thân thể có chút khoái cảm.
Ánh mắt đen huyền mờ nhạt, lạnh lẽo dần mấp máy mở ra nhìn chung quanh.
Vẫn là bốn bức tường khuê phòng giá lạnh ấy, nàng ở những nơi như này bao lâu rồi? Kể cả kiếp trước cũng không một lần được tự do nhìn thiên hạ cũng chẳng biết nó thế nào.
Kiếp này, nàng ở kiếp này sống vì trả thù nhưng cũng quên mất bản thân đang thiếu mất tự do a.
'Két!'
Tiếng đẩy cửa vang lên.
Tịnh Nhi nhẹ nhàng bước vào thuận tay đóng cửa lại.
Sau trướng màn mỏng sương Tịnh Nhi đến gần một chút cung kính: "Tiểu thư, lần này đi Lâm Sơn La, Hoắc Hạch cùng những người trong đội đưa về bang một số người.
Trong đó đều là những người từ khoảng tuổi trăng tròn đến tam tuần.
Ngoài ra còn có bốn đứa trẻ nhỏ nhất chưa đến mười tuổi, thiên phú cũng không quá nổi trội, người xem..."
"Hoắc Hạch về bao lâu rồi?" Nghe thông báo từ Tịnh Nhi Kỷ Nguyệt liền thuận miệng hỏi lại.
Hoắc Hạch một thành viên khi lập bang được Tịnh Nhi tự tay cứu chữa tự Hoắc Lập Uy, hắn là nam nhược quán, hiện là một tinh anh giữ phân vụ khám xét.
Nửa năm trước, hắn nhận nhiệm vụ đến Lâm Sơn La kiểm nghiệm bây giờ mới trở về.
Tịnh Nhi nhận lệnh trả lời: "Khoảng ba ngày.
Vốn là ngày hắn về định sẽ thông báo nhưng khi đó đã muộn, cộng thêm lúc tiểu thư bị cảm không tiện nên hôm nay mới truyền lời."
"Mai ta tới gặp hắn.
Còn lai lịch đứa trẻ chín tuổi đó?" Kỷ Nguyệt gặng hỏi.
"Theo như báo cáo đó là nữ hài, con của một gia đình thương nhân tên Thúy An.
Nhưng vì đắc tội nên gia quyến đều bị giết.
Đứa bé đó vì chạy vào rừng chơi nên thoát nạn.
Hiện đang ở bang, mấy ngày này đều đang học võ, văn, thi, sử và y học.
" Tịnh Nhi báo cáo tường tận.
Nữ hài càng tốt.
Vốn dĩ cũng đang cần một tiểu nha đầu để làm bạn với Ngân Tuyền.
Kỷ Nguyệt hiện tại bận rộn vô cùng, tuy có Tịnh Nhi cùng Hương Thảo để tâm nhưng hai người họ một người còn giúp nàng chuyện ở bang, một người thì cùng Ninh Âm quản lý phủ.
Trắng ra mà nói việc để Ngân Tuyền cho hai người này là trút thêm một việc nặng cho họ, chi bằng kiếm thêm một nha đầu về làm bạn vẫn tốt hơn.
Kỷ Nguyệt đứng dậy bước ra khỏi bồn nước, khoác y phục lên người rồi ngồi vào bàn trang điểm chải tóc, vừa nói: "Kêu thuộc hạ chỉ dạy tận tình, tháng sau đưa đến phủ làm bạn với Ngân Tuyền.
Tiện thể ngày mai kêu Tiết Hạch đến gặp ta cùng Hoắc Hạch.
Ta có việc cần giao phó."
"Vâng"
"Lui đi" Kỷ Nguyệt ra lệnh cho Tịnh Nhi lui xuống.
Tịnh Nhi nghe lệnh liền nhẹ nhàng sải bước rời đi để nàng lại một mình.
Không gian tĩnh mịch bên trong có chút lạnh.
Mọi chuyện càng lúc càng khó giải quyết a...