"Hoàng thượng giá đáo!!"
Thông báo vừa dứt, hoàng thượng đã bước vào đến sảnh.
Theo sau người là hai vị công công đứng tuổi.
Thấy hoàng thượng, các phi tần, hoàng hậu, hoàng tử đều quỳ xuống, dĩ nhiên Kỷ Nguyệt cũng vậy: "Thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an!"
"Miễn đi!" Ngài phẩy tay.
Riêng chỉ có Thái Hậu là không phải hành lễ vì người đương chính là mẫu thân của Hoàng thượng.
Theo lệnh ngài tất cả phi tần, hoàng tử công chúa đều ngồi lại vị trí.
Hoàng thượng thì bước lên vị trí thượng toạ, Thái Hậu cùng Kỷ Nguyệt thì ngồi sang vị trí bên phải người.
Nhiều năm rồi, hoàng thượng cũng không còn trẻ trung năng động như trước nữa, nhưng khí thế của người lại chẳng hề giảm.
"Nguyệt nhi, hiếm khi con vào cung như vậy..." Hoàng thượng vừa yên vị liền quay sang hỏi đứa cháu của người.
Không để người nói hết câu Kỷ Nguyệt liền lên tiếng: "Bẩm hoàng thượng, Kỷ Nguyệt vào cung là vì chuyện của Việt vương gia!"
Quả đúng như ngài nghĩ, nhưng sao khi nghe nàng nói vậy ngài lại thấy không vui?
"Trẫm...!cũng đã biết việc này! Nhân lúc con có ở đây thì giải quyết đâu vào đó đi" Hoàng thượng thở dài, dáng vẻ người có chút mệt mỏi.
Dạ Thiên Việt nghe vậy mà mừng thầm.
Phải thôi, nhờ thế lực nhà ngoại mà hoàng thượng phải kiêng nể hắn, thuận theo ý hắn.
Nên vốn chuyện này hắn cũng chẳng mảy may lo nghĩ.
Kỷ Nguyệt thì trái ngược.
Nàng vừa mừng vừa lo.
Nếu thực sự là hoàng thượng tham dự thì có thể nói là công minh chính trực, nhưng mọi chuyện khó đoán có ai mà biết trước được chứ.
Dù sao đó cũng là nhi tử ngài, người khiến ngài kiêng nể nhất trong số các hoàng tử.
Hơn nữa thế lực của Huyền thị mấy năm nay nâng lên không ít thì cho dù ngài không nể hắn, cũng sẽ nể nhà ngoại hắn.
"Việc chính phi lần của Việt nhi ta không đồng tình với cách con chọn như vậy, nên nó sẽ không diễn ra!" Hoàng thượng nói giọng cương quyết, ngay thẳng.
Mẫu tử Hạ phi nghe xong mà đờ người.
Từ trước đến nay nhờ thế lực nhà ngoại mà dù là chuyện gì hoàng thượng cũng nhượng, đáp ứng, nhưng bọn họ lại không thể ngờ rằng chuyện liên quan đến đứa cháu gái ngài thì ngài lại không nhân nhượng, nể mặt đến vậy.
Càng chẳng thể ngờ ngài lại thẳng thắn từ chối đến vậy.
"Phụ hoàng!" Dạ Thiên Việt lên tiếng: "Thê thiếp thì có thể có nhiều nhưng chính phi thì chỉ có một.
Nhi thần chỉ muốn lấy Kỷ Nguyệt quận chúa, chẳng lẽ điều này người lại không đáp ứng với nhi thần?"
"Nếu người ngươi chọn là người khác thì trẫm nhất định sẽ đáp ứng! Nhưng ngươi nên nhớ thánh chỉ ban hôn đã hạ, Kỷ Nguyệt thân chính là đệ muội tương lai của ngươi.
Không chỉ Kỷ Nguyệt mà cả khuê tú của Phủ Công Chúa nếu không được sự đồng ý thì ngươi có là thân vương cũng không thể chạm.
Đó là quy định tiên đế để lại ngươi muốn kháng lại?" Hoàng thượng nói rõ mồn một từng câu từng chữ bằng giọng kiên định.
Mỗi câu đều là những việc cấm, nếu phạm phải chính là đại tội, dù hoàng thân quốc thích cũng không tránh khỏi.
Dạ Thiên Việt giờ đây cũng chẳng thể nói được gì.
Đúng thôi, dù hắn được nhà ngoại chống lưng nhưng cũng chẳng thể kháng lại thánh chỉ chứ đừng nói quy định của tiên hoàng.
Nhưng dễ gì hắn từ bỏ chứ: "Phụ hoàng vậy nhi thần muốn lấy Ngân Tuyền làm chính thê!"
Chuyển đổi hướng đối tượng, chiêu này của hắn cũng khá có đầu óc a.
Không thể động vào được Kỷ Nguyệt thì hắn liền chuyển sang Ngân Tuyền.
Vốn hắn có thể đụng tới Ninh Tuệ Ly nếu nàng ta vẫn còn là người Dương gia.
Nhưng chuyện Ninh Âm và Dương Nghị hợp ly cả Tinh Thiên Quốc đều biết nên hiện tại Ninh Tuệ Ly là người của Phủ Công Chúa tự nhiên hắn không thể động.
Nhưng còn Ngân Tuyền, vốn chỉ có tin truyền ra ngoài là nàng đem về phủ nuôi dưỡng chứ không hề có tin đoạn tuyệt, dù thực tế đã không còn quan hệ gì với Dương gia.
"Chuyện này..." Hoàng thượng khẽ nhìn sang Kỷ Nguyệt, dáng vẻ người có chút khó xử.
Ánh mắt mong chờ như muốn nàng lên tiếng giải vây.
Kỷ Nguyệt nhận thấy điều đó, vốn cũng chẳng muốn Ngân Tuyền gả đi nên thuận theo: "Việt vương đây có điều không biết.
Ngân Tuyền vốn chẳng còn quan hệ gì với Dương gia, ta đưa nha đầu đi vì nơi đó không xứng làm nhà của nha đầu.
Thân phụ không quan tâm, đích mẫu bạc đãi, từ lâu đã không còn quan hệ.
Hiện xét theo thân phận chính là người của phủ Công Chúa."
Dạ Thiên Việt tối mặt.
Hắn không ngờ rằng bản thân lại thua như vậy.
Thua một cách thảm hại.