"Ngươi dám..."
Nàng tức giận định đánh Dạ Tử Duy thì Minh Sương Điện đột nhiên xảy ra chuyện.
Đám nô tỳ chạy ra khỏi Điện đến Thái Y Viện
Vẻ mặt tức giận của nàng cũng tan biến dần "Hừ, hôm nay ta không tính toán với ngươi, nếu có lần sau thì đừng trách"
Song nàng chạy về hướng Minh Sương Điện để xem náo nhiệt.
Quả thực bên trong mọi người đều sợ sệt, hốt hoảng.
Đám cung nữ và Vũ Lam Uyên thì vây quanh hai vị tỷ tỷ của nàng
Dương Vân Nhược và Dương Vân Hiên khắp người nổi mẩn đỏ.
Nhìn vào bộ dạng của hai người họ nàng mãn nguyện, chỉ là vẫn không khỏi trầm tư "Đúng như những gì ta dự đoán.
Nhưng có vẻ đây không chỉ là thập cốt noãn mà ta đã tráo! Không lẽ là hắn"
"Sao nào? Có hài lòng với kết quả này không?" Dạ Tử Duy bất thình lình xuất hiện đằng sau Kỷ Nguyệt
Nàng nhìn hắn với ánh mắt lạnh, nhưng cũng đầy vẻ hài lòng "Tất nhiên là hài lòng.
Không ngờ ngươi còn độc hơn ta gấp mấy lần"
"Không phải đây là điều cô muốn sao?" Hắn đáp lại lời nói của Kỷ Nguyệt
"Ta vốn chỉ định pha màu cho bữa tiệc này thôi, không ngờ nó lại náo nhiệt tới
vậy" Nở nụ cười tà mị
"Ồ, vậy sao? Ta không nghĩ đến điều đó" Hắn nói
Mọi người xung quanh hiện giờ chỉ quan tâm đến tình trạng của hai vị tỷ tỷ của Kỷ Nguyệt, nên những gì nàng với Thái Tử đang nói họ không để vào tai, chính xác hơn họ cũng không biết hai người đang nói gì
"Thái y đến rồi"
"Mau mau bắt mạch cho nữ nhi của ta" Vũ Lam Uyên hoảng hốt
...
"Sao rồi? Nữ nhi của ta rốt cuộc là làm sao?" Bà ta hỏi "Có chữa được không?"
"Chuyện này..." Thái y ấp úng
"Mau nói đi"
"Hai vị tiểu thư bị nổi mẩn là do bột thập cốt và bạch cốt.
Hai loại này kết hợp lại ban đầu là nổi mẩn rất nhanh sẽ thối rửa cả da mặt và không thể chữa khỏi" Thái y nói
"Ngươi...không ngươi nói dối" Vũ Lam Uyên sợ hãi
Thái y nói thêm "Bột này nếu cho vào nước sẽ mất đi tác dụng, nên vì vậy sẽ không thể có trong thức ăn.
Thần mạo phạm xin Dương Thái Phó cho phép kiểm tra trang sức mà hai vị tiểu thư đeo"
"Được" Dương Nghị đồng ý
Hai bộ trang sức được tháo ra đưa cho thái y khảo nghiệm.
Không có gì khả nghi cho đến khi thái y mở trang sức ra.
Bên trong không chỉ rỗng mà còn được bỏ rất nhiều bột thập cốt và bạch cốt.
Mọi người xung quanh đều tránh xa không dám lại gần.
Vũ Lam Uyên sắc mặt trắng bệch "Làm sao có thể chứ, ta rõ ràng đã không làm gì với trang sức của Nhược Nhi và Hiên Nhi mà.
Tại sao lại như vậy? Chắc chắn là con tiện nhân Dương Kỷ Nguyệt tính kế"
...
Bữa tiệc đã quá loạn, Thái Hậu thấy mệt mỏi nên được đưa về cung trước.
Hoàng Thượng cũng không muốn xử lý chuyện này liền hạ lệnh "Dương ái khanh, chuyện nhà khanh thì về nhà giải quyết đi.
Tiệc kết thúc ở đây thôi, giải tán cả đi"
Mọi người "Tuân mệnh"
Dương Nghị "Thần tuân mệnh"
Trước khi ra về, Hoàng Hậu níu Kỷ Nguyệt lại và nói "Nguyệt Nhi, nhớ vào cung thường xuyên nhé"
Nàng lễ phép "Dạ, Nguyệt Nhi sẽ thường xuyên vào cung thăm người và hoàng tổ mẫu"
"Thật là một đứa trẻ ngoan" Hoàng Hậu khẽ vuốt tóc nàng
Kỷ Nguyệt không phản ứng gì ngược lại trong lòng nàng lại có một hơi ấm thân thuộc.
Hơi ấm ấy khiến nàng nhớ tới mẫu thân nàng, đôi mắt bắt đầu rưng rưng
"Nguyệt Nhi, con khóc sao?" Hoàng Hậu lo lắng
Tay lau nước mắt "Dạ, không chỉ là bụi bay vào mắt thôi.
Nguyệt Nhi cáo lui trước, khi khác sẽ đến thăm người"
"Được, ta kêu người đưa con về" Hoàng Hậu nói
"Tạ ơn người" Nàng hành lễ
Kỷ Nguyệt rời đi, ánh mắt của Hoàng Hậu nhìn nàng cho đến khi bóng dáng nàng biến mất
"Nha đầu Nguyệt Nhi này quả thật rất tốt.
Nếu được gả vào làm con dâu ta thì ta nhất định sẽ rất vui.
Chỉ là Tử Duy và Nguyệt Nhi nếu không ưng thuận ta cũng không thể ép chúng" Hoàng Hậu khẽ thở dài