Mộng cảnh là giết người bằng cách lấy đi ý chí của họ.
Một khi đã mất đi ý chí, gặp phải những điểm yếu về cảm xúc trong mộng cảnh họ có thể giết chết mình, hoặc chém giết lẫn nhau và cũng có thể chìm mãi trong mộng cảnh không bao giờ tỉnh dậy
Nàng bước tới chỗ từng người bọn họ xem xét.
Bọn họ ngủ mê mệt, thậm chí còn bắt đầu có hành động.
Nhưng hiện tại chướng khí mạnh dần nàng cũng bắt đầu thấy mê mệt.
Không để bản thân rơi vào mộng cảnh, Kỷ Nguyệt lấy một con dao từ nạp giới rạch một vệt sâu vào cánh tay.
Những giọt máu đỏ từ từ chảy xuống
"*Mộng cảnh này chắc chắn là do thượng cổ thần khí Bạch Cầm gây ra.
Đúng là rất mạnh nhưng ta thích*" Máu trên cánh tay vẫn chảy nhưng nàng không để tâm, thay vào đó là một nụ cười đầy nham hiểm "*Ta nhất định phải tìm được Bạch Cầm!"
Bạch Cầm là một trong ngũ thần khí, tên đầy đủ của nó là Thanh Hải Bạch Cầm.
Nó có âm điệu đặc biệt, nó du dương tựa như tiếng suối khiến người khác nghe được phải mê mệt từ đó tạo ra chướng khí rơi vào mộng cảnh
Kỷ Nguyệt nhìn ngó xung quanh để tìm nơi bắt đầu chướng khí, tìm được chắc chắn sẽ tìm thấy Bạch Cầm
Sau một hồi tìm kiếm thì Kỷ Nguyệt liền để ý đến khối xoáy chướng khí ở bên phải.
Nàng định tiến đến thì Mộ Dung Yến Oanh lúc này vẫn đang bị chướng khí điều dẫn bắt lấy nàng bị đè xuống.
Miệng của Mộ Dung Yến Oanh thì luôn lẩm bẩm cái tên Vũ Văn Minh Triết, có vẻ trong mộng cảnh có gì đó gọi là 'tình' rồi
Dù sao độ tuổi cũng chênh lệch nên sức nặng của hai người rất khác biệt, bị đè lên người nàng cựa quạy rất khó khăn.
Kỷ Nguyệt cố gắng đẩy Mộ Dung Yến Oanh ra rồi nàng nhanh chóng chạy đến chỗ khối xoáy chướng khí kia.
Càng đến gần chướng khí càng mạnh, vết thương trên tay tuy vẫn còn nhưng có vẻ vẫn bị chướng khí lay chuyển.
Nếu tiếp tục chắc chắn nàng sẽ rơi vào mộng cảnh.
Cố gắng tụ linh lực tính phong lại nàng phóng ra chỗ xoáy chướng khí.
Ngay lập tức khối chướng khí ấy liền biến mất.
Nàng tiến lại gần thì thấy một tia sáng nhỏ.
Càng gần tia sáng đó càng lớn, nàng cảm nhận được nguồn linh lực cực đại phát ra từ ánh sáng đó.
Đến độ gần nhất nàng kinh ngạc vì trước mặt nàng chính là thượng cổ thần khí Thanh Hải Bạch Cầm
Nàng quay đầu nhìn lại các màn chướng khí xung quanh đã biến mất hoàn toàn.
Mọi người từ từ tỉnh dậy.
Nhưng do rơi vào mộng cảnh bị lấn át cảm xúc nên bọn họ đã đánh nhau và không tránh được việc bị ngoại thương
"Mọi người tỉnh rồi" Nàng khẽ cười nhìn bọn họ
"Ưm, Nguyệt Nhi tỷ! Bọn ta bị sao vậy?" Cát Anh đưa tay lên đầu, vẻ mặt choáng váng hỏi nàng
"Mọi người bị trúng chướng khí rơi vào mộng cảnh.
Nhưng bây giờ thì không sao rồi" Nàng trả lời
"Đau quá!!" Hoàng Di Nhiên khẽ kêu lên "Tại sao bọn ta lại bị thương vậy?"
"Mộng cảnh lấn át cảm xúc của mọi người nên mọi người đã hạ thủ với nhau, nhưng may mắn chỉ là ngoài da" Nàng nói
"Vậy sao, bọn ta mất kiểm soát rồi" Đồng thanh
"Không nói nữa, chúng ta mau đi thôi! Một lát ra khỏi đây sẽ nhờ Hách Liên trưởng lão chữa thương cho mọi người" Vừa nói Kỷ Nguyệt vừa quay người rời đi
Mọi người cũng nghe theo nàng mà đi theo
...
Ba canh giờ sau
Bên ngoài không gian tất cả các học sinh đều đã ra ngoài.
Bọn họ ai cũng bị thương nặng cả và đang được các trưởng lão chữa trị
"*Lâu như vậy mà đám người kia vẫn chưa ra.
Chắc chắn là bỏ mạng trong đó rồi*" Dạ Lan Khuê hài lòng, ánh mắt nham hiểm
"Hình như nhóm người của Kỷ Nguyệt Quận Chúa vẫn chưa ra" Một học sinh lên tiếng
Nghe vậy các trưởng lão mới bàng hoàng để ý.
Trong lòng họ có chút kinh sợ
"Hách Liên trưởng lão!" Dạ Lan Khuê lên tiếng "Ngài có thể vào trong đưa bọn họ ra không? Ta sợ bọn họ xảy ra chuyện" Giả tạo
Hách Liên Lân Tụ lúng túng vì đây là thử thách cho các học sinh nếu như hắn xen vào chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến năng lực của họ
"Hách Liên trưởng lão! Bọn ta ra rồi"
Một tiếng nói cắt ngang sự lúng túng của Hách Liên Lân Tụ khiến Dạ Lan Khuê giật mình
"Tốt, tốt! Ra ngoài là tốt rồi" Hách Liên Lân Tụ thở phào nhẹ nhõm "Quận Chúa nhóm của người có ai bị thương không?"
"Chỉ bị thương ngoài da, mong trưởng lão chữa trị" Nàng đáp lại, vẻ mặt tôn trọng cung kính
"Lần đi này rất thuận lợi, nhóm bọn ta đều có được vũ khí phù hợp nên người không cần lo" Nàng mỉm cười dịu dàng
"Vậy sao?" Lâm Sương Thu kinh ngạc tiến đến gần "Có thể cho trưởng lão bọn ta xem qua không?"
Nàng và những người trong nhóm gật đầu
"Trưởng lão, đây là Phong Thuật Kiếm.
Linh khí cấp 85" Nàng nói
Điều này làm mọi người rất kinh ngạc và sửng sốt, họ đã xem tất cả các linh khí của học sinh hầu hết đều là linh khí dưới cấp 50 vậy mà bây giờ xuất hiện linh khí cấp 85 trong tay nàng.
Đối với các trưởng lão thiên phú của nàng như vậy quá khủng bố
Không nói nàng, những người trong nhóm cũng lần lượt đem ra những linh khí mà họ thu thập được
Lúc này tất cả học sinh đều đứng hình, còn Dạ Lan Khuê run người nghiến răng, ả đang rất tức giận
Các trưởng lão thì vui vẻ, hài lòng.
Họ không ngờ họ lại có những học sinh ưu tú như vậy.
...
Mọi chuyện cứ vậy theo thời gian mà trôi đi, hiện tại ở Học Viện Linh Ân bọn họ vốn đã được giờ lại được xem trọng hơn, thậm chí so với các học trưởng bọn họ còn vượt xa
Nhưng riêng Kỷ Nguyệt thì không để ý, nàng bỏ ngoài tai lời họ nói vì việc chính bây giờ nàng cần làm là phải điều tra thân thế của Dư Lịch.
Nàng chỉ cần biết sự thật về hắn vì như vậy nàng mới có thể đẩy Vũ Lam Uyên từ trên cao xuống.
Dù gì thì bà ta cũng là 'chim sẻ hoá phượng hoàng' quá lâu rồi đến lúc phải về với vị trí thật sự rồi