Thiên Kiêu Ngạo Thế


Lâm Diệp thoáng nghĩ một lúc, nói rằng: “Nếu mục đích là để cơ thể khoẻ mạnh thì tu luyện như vậy cũng được.”
Tiêu Nhậm Thiên nheo mắt lại rồi nói: “Vậy nếu dùng để chém giết quái thú, hoặc chiến đấu với cường địch thì sao?”
Lâm Diệp im lặng một lúc rồi nói: “ Chú à, không giấu gì chú, nếu những đứa trẻ này muốn tu đạo như vậy, ắt hẳn sẽ lầm đường lạc lối.”
Tiêu Nhậm Thiên giật mình, cũng không biết là đã nhớ ra chuyện gì, khuôn mặt già nua khẽ biến đổi.

Qua một lúc, ông ta hít sâu một hơi rồi nói: “Lâm Diệp, ngươi chắc chứ?”
Lâm Diệp gật đầu, hắn hoàn toàn không cần phải lừa gạt đối phương làm gì cả.

Thấy vậy, Tiêu Nhậm Thiên lại rơi vào im lặng, sắc mặt vô định.

Cùng lúc này, trước cổng thôn đột nhiên vang lên tiếng ồn, mặt đất chấn động, bụi đất tung bay.

“Là Liên đại thúc, bọn họ quay về rồi!”
Ở xa xa, còn nghe được những tiếng hoan hô.


Đột nhiên, Lâm Diệp nhìn thấy một đội nhân mã lao nhanh đến cửa thôn.

Đi đầu là một gã trung niên khoác tấm da thú, tóc dài xõa đến vai, tướng mạo uy nghiêm, toàn thân giống như khối nham thạch đang sục sôi, tỏa ra sức mạnh bùng nổ.

Hắn ta ngồi trên lưng một con ngựa có cái đầu to như voi và khí chất của một con tuấn mã.

Ánh mắt của hắn lạnh lùng như dao, khí thế phi phàm.

Đi sau hắn là một nhóm người, nhưng bọn họ đều cưỡi trên lưng một con ngựa hoặc một con hươu không được tốt cho lắm.

Có người vác thương, có người dắt đao sau lưng.

Những con hươu hoặc con ngựa nào còn thừa ra thì vác hết đống da thú còn lại.

Nhìn thấy hình ảnh như vậy, Lâm Diệp ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng lại có chút ngạc nhiên.

“Những người kia là hộ vệ trong thôn, tổng cộng có chín người, người đi đầu là Liên Như Phong, là thủ lĩnh hộ vệ trong thôn, tu vi cấp bốn.”
Trưởng thôn Tiêu Thiên Nhâm vừa nói, vừa mang theo Lâm Diệp đến tiếp đón, ngay cả những đứa trẻ đang luyện quyền pháp cũng ùa nhau chạy vội theo sau.

Không chỉ thế, giờ phút này, những người khác trong thôn cũng kinh ngạc, nhào nhào đi tới.

Khi nhìn thấy đám người Liên Như Phong, bọn họ đều hớn hở ra mặt, vui vẻ tiếp đón.

Có thể dễ dàng nhận ra, ở trong thôn, uy quyền của Liên Như Phong cao như thế nào.

“Ở thôn chúng ta cần muối ăn, vải vóc, cùng đồ dùng hàng ngày, tất cả mọi chuyện đều cần thủ lĩnh Liên Như Phong và hộ vệ mang theo Linh Cốc thu hoạch từ trong thôn, đi ba ngàn dặm về phía bộ lạc Thanh Dương để đổi.”
“Từ thôn Phi Vân chúng ta đi đến bộ lạc Thành Dương rồi quay về phải mất khoảng nửa tháng.


Đường đi rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận có lẽ sẽ không còn ngày về.

Vất vả cho bọn họ rồi.”
Vừa đi, Tiêu Thiên Nhậm giảng giải cho Lâm Diệp, bỗng nói đến đấy, hắn dường như nghĩ đến chuyện gì đó, nhanh chóng thấp giọng nói: “Vừa rồi chỗ chúng ta có nói đến sự việc Hành Quân Quyền, người đừng để cho thủ lĩnh Liên Như Phong biết rõ, đợi về sau ta sẽ nói rõ nguyên do cho người.”
Lâm Diệp ngầm hiểu, hắn gật đầu, dường như đã nhận ra sự cảnh giác của Tiêu Thiên Nhậm đối với Liên Như Phong.

Hí… Hí!
Lúc này, một con ngựa đồ sồ cao to thét lên một tiếng cao vút, mọi người xung quanh bao vây, đứng trước mặt của Tiêu Thiên Nhậm.

Liên Như Phong xuống ngựa, cười to nói: “Tiêu đại ca, chúng ta trở về rồi.”
Tướng mạo người này uy nghiêm, dáng người cũng khôi ngô sừng sững như ngọn núi.

Cơ thể hắn tỏa ra một loại khí chất uy mãnh, lại nhanh nhẹn, có chút khiếp người.

Nhìn kỹ lại, khí tức hắn kéo dài, da thịt cứng cỏi, xung quanh tràn trề linh khí, hoàn toàn phù hợp với đặc tính thuộc Chân Vũ tứ trọng cảnh “Thông Khiếu”.

Chân Vũ tam trọng cảnh là “ Khai Phủ”, khai ngũ tạng chi phủ, nền của ngũ tạng phụ ngũ hành, là nền tảng của người luyện ngũ hành.


Linh lực vận chuyển bên trong Ngũ phủ, di chuyển khắp cơ thể từ trong ra ngoài, hoàn toàn có thể chạy nhanh như hổ hoặc báo.

Năng lực được nâng lên rất nhiều!
Đặt tại quân đội của đế quốc Tử Diệu, thì cấp bậc đấy hoàn toàn đủ để lên làm một viên chưởng quản được trăm quân lính.

Mà Chân Vũ tứ trọng cảnh “Thông Khiếu” cảnh, đó là linh lực có thể di chuyển qua cả bốn chi và hàng trăm bộ xương, khiến quy tắc chung đọng lại, máu tụ lại thành siêu phàm.

Đến được cảnh này, tu giả có khí huyết sôi trào như Lang Yên Trùng Tiêu, sẽ không sợ nóng lạnh, không sợ ma quỷ, có thể đạp tuyết bay đi, thoăn thoắt, ba ngày ba đêm không ăn cơm cũng được, tinh thần cũng sẽ không suy yếu.

Cái người Liên Như Phong đứng trước mắt này, chính là cường giả cấp bậc “Thông Khiếu”, tùy ý thẳng lưng, đối với người bình thường thì trông sẽ giống như một ngọn núi lúc nào cũng sẵn sàng bộc phát, tỏa ra một khí thế cường đại.

Lâm Diệp cũng không nhịn được âm thầm kinh ngạc, không phải là vì kiêng kị uy thế đối phương mà là cảm giác bên trong thôn cũng có thể xuất hiện một vị tu giả như này, quả thật rất là hiếm lạ.

“Ừm thằng nhóc này là ai?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận