Thiên Kiêu Ngạo Thế


Rồi sau đó, trước mắt Lâm Diệp tối sầm lại, hoàn toàn mất đi ý thức.

Đêm khuya nặng trĩu, những ngôi sao sáng rực từ trước cửa sổ đổ xuống, xa xa dãy núi mênh mông, buồn tẻ hiu quạnh.

Thiếu niên có thân hình yếu ớt, nằm trên bàn học, thở không ra hơi, mà tay phải của hắn vẫn bị bút lông màu tro dẫn dắt, không ngừng vẽ lên trang cuối cùng của cuốn sách cổ…
Cũng không biết qua bao lâu, bút lông màu tro kia đột nhiên dừng lại, thân bút tựa như thanh kiếm sắc bén, bất chợt tỏa ra một ngọn lửa vàng chói lọi, thắp sáng cả căn phòng tối như mực.

Sau đó, toàn bộ bút khắc đốt cháy, biến mất trong bức hoạ quái dị ở trang cuối cùng của cuốn sách kì bí đó.

Vù vù!
Một dao động kì dị toát ra từ trong cuốn sách, vang lên một âm thanh khó hiểu, du dương, bay bổng như tiếng trời.

Song chỉ trong nháy mắt, cuốn sách cổ này liền hoá thành tia sáng, xâm nhập vào cơ thể của Lâm Diệp đang mất đi ý thức rồi biến mất.

Cùng lúc đó, tại bầu trời trên ba nghìn ngọn núi mờ mịt, trong màn đêm tối như mực, những ngôi sao sáng rực lơ lửng trên bầu trời, mãi mãi không đổi vẫn luôn xuôi theo quỹ đạo vĩnh cửu.

Vậy mà đồng thời ngay tại lúc cuốn sách cổ kỳ dị kia biến mất, trên bầu trời đêm chợt xuất hiện một gợn sóng vô hình khó tả, tựa như một tấm sóng khuếch tán tầng tầng lớp lớp trên bầu trời.


Trong nháy mắt, hàng tỷ ngôi sao trên bầu trời run lên mạnh tựa như hoảng sợ, chợt loé lên rồi biến mất, trở về trạng thái ban đầu, nếu không quan sát cẩn thận, căn bản sẽ không phát hiện được chuyện đó.

……
Giống như ban đêm, vương quốc Tử Diệu.

Ngoại ô của đế đô, đỉnh của đài ngắm sao cao chín ngàn chín trăm thước, gió đêm rét mướt, gào thét như rồng, nơi này là kiến trúc cao nhất của đế đô, quan sát từ nơi này, có thể thu hết toàn bộ phong cảnh của đế đô trong tầm mắt.

Lúc này, màn đêm đã đen kịt, một vị lão già mặc áo choàng đen đứng ngắm sao trên đài một mình, tóc ông ta trắng xoá, vóc người cúi xuống, giống như một cơn gió cũng có thể cuốn hắn đi.

Ông lão này chính là “Thiên Hiến Tế” của vương quốc, một người được hưởng địa vị cao quý ở vương quốc Tử Diệu, ông lão có trí tuệ thông thiên.

Nghe nói vị “Thiên Hiến Tế” này đã sống cực kì lâu, thời điểm khai quốc đại đế mới lên ngôi, ông lão đã là chủ nhân của “đài ngắm sao” này.

Và như nhiều ngày trước, như thường lệ đêm nay ông lão cũng một mình lui tới đỉnh của đài ngắm sao này.

Chỉ là hôm nay ông ta không lui tới ngồi xuống thiền định giống thường lệ, cũng không đến ngắm sao, chỉ lẳng lặng như vậy đứng ở trước lan can, nhìn xa xăm thế gian sầm uất kia trong màn đêm, lặng im không nói gì, có vẻ có chút khác thường.

“Quả nhiên, đêm nay buông xuống thật khác thường!”
Một hồi lâu, ông lão dường như cảm thấy cái gì đó, bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt hiện lên tia sáng và những thăng trầm, nhìn xa xăm phía bầu trời đêm.

Nhưng chỉ trong một lát, ông lão nhướn mày, lẩm bẩm nói: “Sao lại không thấy? Không thể nào, thiên tướng chiếu xuống hậu thế, tất có điềm báo, hoặc ẩn trong sự thay đổi bất ngờ, hoặc lặn trong vòng tuần hoàn của những ngôi sao, hoặc có thể gặp tai hoạ ngoài khu vực, hoặc xuất hiện ánh sáng tốt lành trên đất nước…”
“Nhưng vì sao, đêm nay lại không thấy hiện tượng kỳ lạ? Chẳng lẽ là lão phu suy luận sai rồi?”
Gió lạnh thấu xương, ông lão có mái tóc bạc lay động, trên khuôn mặt già nua nhiều vết nhăn hiện lên một vẻ nghiêm trọng hiếm thấy.

Ông ta biết, đêm nay chắc chắn xảy ra chuyện, chính là dựa vào thực lực của bản thân nhưng lại không có biện pháp cụ thể nào để quan sát.

Tình huống khác thường như thế, hầu như mấy năm nay đều không phát sinh.

Ông lão đã già, nhưng trước đây là một vị thiên hiến tế! Là sự tồn tại mà ngay cả hoàng thất trong vương quốc Tử Diệu cũng phải kính nể!
Một hiện tượng lạ, nhiều ngày hiến tế cũng khó có thể canh, tầm quan trọng mà bản thân đại diện cũng đủ để khiến thế nhân khiếp sợ.

Suy nghĩ hồi lâu, ông lão bỗng nhiên thở dài một tiếng, xoay người bước xuống đài ngắm sao.


Buổi tối hôm nay, một phù chiếu đến từ đài quan sát của “Thiên hiến tế”, lần đầu tiên bị đưa vào thư phòng của hoàng cung, thậm chí ngay cả đại đế hiện tại đã nghỉ ngơi cũng bị kích động.

Trên phù chiếu viết: “Thiên buông xuống khác thường nơi ba nghìn ngọn núi lớn ở biên giới vương quốc Tây Nam, dị tượng này thật khó lường, đối với lão phu, nhưng lại không có cách canh chừng điều thần bí này, e rằng lại xuất hiện bảo vật vô song, mong bệ hạ cẩn thận đối đầu.”
Bảo vật vô song!
Chỉ sợ ngay cả “Thiên hiến tế” cũng không nghĩ tới, bởi vì bốn từ mà ông ta sử dụng này, khiến cho biên giới của vương quốc Tây Nam lập tức lọt vào tầm nhìn ở tầng cao nhất của đế đô, do đó dẫn tới phong ba không nhỏ trong cuộc sống về sau.

…..

Lâm Diệp bị tiếng gà gáy làm cho bừng tỉnh, khoảnh khắc đó liền mở mắt, ý thức của hắn hốt hoảng.

Vẫn chưa chết?
Lâm Diệp nâng cơ thể nằm trên bàn học, lúc này mới để ý, trời đã sớm rạng đông, một tia sáng chiếu xuống cửa sổ, tỏa ra ánh sáng ấm áp.

Chính xác là chưa chết!
Lâm Diệp hít sâu một hơi, cảm nhận được dòng khí qua hơi thở, cuối cùng cũng xác định, bản thân vẫn còn sống lành lặn.

Hắn vội vàng kiểm tra thân thể của mình một chút, cảm thấy dồi dào khí huyết, khí cơ thông suốt, hoàn toàn không có dấu vết bị thương, giống như toàn bộ những gì gặp được đêm qua chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Nhưng Lâm Diệp biết, chuyện này tuyệt đối không phải giấc mộng!
Hắn rõ ràng nhớ rõ đêm qua, sinh cơ của bản thân không ngừng mất đi, cận kề cái chết, ngay cả quanh thân toàn máu cũng không chịu khống chế, bị bút lông màu tro kia không ngừng hút…từ từ!
Bút khắc kia đâu rồi?
Lâm Diệp bỗng nhiên giật mình, nhìn về bốn phía bàn học, không nhìn thấy bút lông màu tro kia, ngay cả cuốn sách cổ kia cũng không thấy tung tích.


Trong lòng Lâm Diệp chấn động, vội vàng đứng dậy tìm kiếm, đây chính là bảo vật trân quý mà Lộc tiên sinh truyền lại, làm sao có thể mất đi trong tay mình?
Nhưng tìm kiếm trong phòng một lần nữa, cũng không tìm ra hai bảo vật này, Lâm Diệp cau mày, trong lòng lo lắng.

Chẳng lẽ có người trộm chúng nó trong bóng tối?
Lâm Diệp có chút không dám chắc, nhưng cũng vào lúc này, trong lúc hắn lơ đãng bỗng nhiên chú ý tới, trong biển nhận thức trống rỗng của chính mình, lại có một cánh cửa ở đây!
Đó chính xác là một cánh cửa, cả thân đỏ tươi, tựa như máu ngâm loãng, mặt ngoài một hộ khắc dấu một hình vẽ quái dị cực kì rậm rạp và phức tạp.

Nhìn kỹ, bức hoạ kia tràn ngập vẻ liều lĩnh mênh mông cổ xưa, chỉ cần nhìn vào bức hoạ, liền khiến cho Lâm Diệp loáng thoáng giống như có một cảm giác thân thuộc.

Đó là “Bức hoạ quái dị” ở trang cuối cùng của cuốn sách!
Đột nhiên, Lâm Diệp nghĩ đến, hình vẽ khắc dấu trên môn hộ kia, bản thân chứng kiến rõ ràng, thấy bộ “Bức hoạ quái dị” có chỗ tương tự.

Chẳng qua để so sánh, “Bức hoạ” trên cánh cửa này không trọn vẹn, phơi bày ra cảm giác viên mãn lặp lại.

Cánh cửa này lẳng lặng trôi nổi trong biển nhận thức trống rỗng, thần bí không nói nên lời.

Sắc mặt Lâm Diệp lập tức trở nên kì lạ, trong lòng không thể kìm chế một ý nghĩ trong đầu, chẳng lẽ sự biến mất của cuốn sách và bút khắc kia, và sự xuất hiện đột ngột của cánh cửa này có liên quan sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận