Thiên Kiêu Ngạo Thế


Xương cốt vương vãi trên mặt đất, làm cho người ta sợ hãi.

Từ hình dáng và quần áo trên người xương cốt lúc chết, khiến cho Lâm Diệp có thể đoán ra là người năm đó bị đưa đến đây làm nô lệ ở quặng mỏ.

Lâm Diệp ngồi xổm xuống, nhặt mẩu xương màu đỏ sẫm lên nhìn, liền hiểu người này là do máu độc của Dơi Xích Huyết mà chết.

Suy nghĩ những điều mình gặp phải trên dọc đường, Lâm Diệp cũng có chút thích ứng, tất cả nô lệ chết đều là người thường, không thể có sức chống lại sự tấn công của Dơi Xích Huyết.

Lâm Diệp không có quá nhiều cảm xúc, hắn tìm kiếm mọi góc, quả nhiên tìm thấy một bên vách đá chi chít giống với tổ ong.

Đây là hang của Dơi Xích Huyết, Lâm Diệp đi đến có thể dễ dàng thấy giữa những cái tổ có vô số răng nanh màu trắng vụn vặt.

Cái này chính là ‘Huyết Tủy Sa’ chỉ bé bằng sỏi cát, trắng như tuyết, cầm vào trong tay rất lạnh lẽo.

Bụp!

Lâm Diệp cầm lấy dùng tay sờ thử, Huyết Tủy Sa bị nghiền nát, một chất lỏng như lửa chảy dọc xuống.

Nhìn thấy vậy Lâm Diệp cũng không kích động, kế bên hãng động không dưới một nghìn cái, mỗi một tổ chất đống Huyết Tủy Sa, nếu tất cả được thu thập tuyệt đối có thể là tài nguyên làm người ta kinh ngạc.

Lâm Diệp đứng lên, cắt góc quần áo của một thi hài, sau đó thuận tay bắt đầu vơ vét Huyết Tủy Sa vào.

Thời gian một chén trà nhỏ, tất cả Huyết Tủy Sa bị vơ vét không còn một mảnh, mà túi trong tay Lâm Diệp đã nặng trĩu, tối thiểu cũng được năm cân.

Lâm Diệp nở nụ cười, có được túi Huyết Tủy Sa trong khoảng thời gian ngắn hắn sẽ không cần lo lắng về chuyện tiền tài nữa.

Đúng lúc Lâm Diệp định rời khỏi thì hắn đã lơ đãng nhìn qua cái tổ bên cạnh phía nham thạch, sau đó lập tức ‘ồ’ một tiếng.

Hắn đi lên phía trước, gõ vào vách nham, sau đó không nghĩ gì mà nắm lấy đao hung hăng vẽ lên vách.

Rào rào, nham thạch vụn rơi rụng xuất hiện bốn khe nứt.

Lâm Diệp khẽ phủi nhẹ bụi trên khe nứt, cảm thấy chút nóng từ đầu ngón tay lan ra.

Đôi mắt Lâm Diệp sáng lên, dùng đao liên tục khắc vào, không bao lâu, một quầng sáng đỏ tự nhiên tỏa ra.

Điều này làm Lâm Diệp rất vui, hắn tiếp tục đào và tại đó xuất hiện một cái lỗ với ánh sáng màu đỏ rõ rệt.

Tảng đá này lớn bằng nắm tay, mặt ngoài đá lởm chởm, bên trong có màu đỏ như lửa, rất bắt mắt.

Lâm Diệp giơ tay chém xuống, đem tảng đá cắt nát, rất nhanh chỉ còn lại một khói hỏa đồng bằng ngón tay cái!
Bề mặt hỏa đồng có khói dày đặc đỏ tươi kiều diễm, dù chỉ bằng ngón tay cái nhưng cũng nặng khoảng bảy tám cân!
Quả nhiên là như thế!
‘Phi Vân Hỏa Đồng’ của quặng mỏ chưa bị khai quật hết!

Lâm Diệp nở nụ cười, lúc nãy chỉ vô ý nhìn, nhưng chú ý đến vách nham thạch có chút khô ráo không giống với hoàn cảnh âm u lạnh lẽo xung quanh.

Chút khác thường này làm hắn biết được nguyên nhân, vì vậy mới đào vách nham thạch này, quả nhiên đã phát hiện ra vật ấy.

Đây chính là niềm vui bất ngờ.

Phi Vân Hỏa Đồng chính là loại linh tài để luyện vũ khí, dùng nó luyện với bách tinh cương sẽ rèn ra vũ khí bức người, mềm dẻo chắc chắn, nếu có khả năng còn khắc dấu thuộc tính Linh vân trận đồ, còn có thể phát huy lớn hơn.

Nói về giá trị, mặc dù Phi Vân Hỏa Đồng không bằng Huyết Tủy Sa, nhưng lại được người tu hành rất hoan nghênh!
“Huyết Tủy Sa, mạch khoáng Phi Vân Hỏa Đồng…”
Lâm Diệp hít sâu một hơi để tỉnh táo lại, cuối cùng không tiếp tục đào Phi Vân Hỏa Đồng mà dọc theo quặng mỏ trở về.

Hắn biết rõ chỉ dựa vào sức một mình, muốn đào hết ‘Phi Vân Hỏa Đồng’ ở quặng mỏ căn bản là không thực tế.

Cho nên chuyện này phải bàn bạc thật kỹ với trưởng thôn Tiêu Thiên Nhậm.

Lâm Diệp cũng không phải là người quá tham lam, hiện tại hắn đang ở nhờ ở thôn Phi Vân, thấy Tiêu Thiên Nhậm cũng có tình người, phần tình người này hắn nhất định phải trả lại.


Đến chiều, Lâm Diệp mới một mình khiêng túi Huyết Tủy Sa quay trở về.


Thân hình của hắn mới xuất hiện ở cửa thôn, nhưng bọn trẻ đang chơi đùa bên cạnh đột nhiên kêu lên, sau đó quay đầu chạy về phía thôn,
“Đã trở về rồi! Lâm Diệp thúc đã trở lại rồi! Thúc ấy không có chết!”
Âm thanh non nớt lộ ra vẻ vui mừng.

Lâm Diệp ngẩn ra, có chút nghi hoặc, hắn vội vàng đi đến, không bao lâu đám người cũng đi về phía này.

Dẫn đầu là Tiêu Thiên Nhậm, còn lại đều là người dân trong thôn, trong đám người còn có thể thấy đám người Chu Trung, Tôn Ma Tử bị trói và áp giải như tù nhân.

Lúc này Lâm Diệp thoáng hiểu ra, lập tức tiến lên, chắp tay cười nói với Tiêu Thiên Nhậm: “Tiêu bá.”
Vẻ mặt Tiêu Thiên Nhậm đang vô cùng vội vàng, lúc nhìn thấy Lâm Diệp bình an quay trở về, ông ta như trút được gánh nặng cười nói: “Đã giải quyết xong việc chưa?”
Lâm Diệp gật đầu cười cười, hắn biết Tiêu Thiên Nhậm đang hỏi đến chuyện của Tiền Cơ và Lỗ Đình.

Tiêu Thiên Nhậm thở dài một hơi, hung hăng vỗ vai Lâm Diệp nói: “Được rồi, ngươi làm rất tốt, rất tốt.”
Các thôn dân thấy một màn này thì không hiểu, Tiền Cơ và Lỗ Đình cả sợ đời này sẽ không trở về được sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận