Thiên Kiêu Ngạo Thế


Đây chính là xích hoả linh mặc!
Trông giống như linh dược được luyện thành công, nhưng lại không phải dùng để nuốt.

Lâm Diệp cẩn thận từng li từng tí bỏ "xích hoả linh mặc" vào trong chén sứ, nụ cười ở khoé môi lại nhiều hơn một phần, đợi đến buổi tối thì có thể dùng để khắc bức hoạ linh văn rồi.

"Có thể ăn không?"
Không biết từ khi nào, Hạ Chí đã đi đến bên cạnh Lâm Diệp, chỉ vào xích hoả linh mặc hỏi, giọng điềm tĩnh dễ nghe.

Nhưng nội dung trong lời nói đã doạ Lâm Diệp giật mình, vội vàng lắc đầu: "Đây cũng không phải là thức ăn, ăn vào sẽ trúng độc đó."
Hạ Chí ồ một tiếng rồi không nói thêm nữa, lẳng lặng đứng ở một bên.

"Đợi đến buổi tối ta sẽ làm thức ăn ngon cho ngươi."
Lâm Diệp xoa đầu nhỏ của Hạ Chí một cái, rồi xoay người đi vào trong nhà.

Hạ Chí nhíu mày một cái, dường như có chút chống lại việc bị Lâm Diệp xoa đầu, nàng đứng ở đó suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định không so đo cùng với Lâm Diệp nữa.

Nhắc đến đây, cô bé năm sáu tuổi này quả thật rất đặc biệt, hoàn toàn không giống với những đứa trẻ khác, tính cách điềm tĩnh, kiệm lời ít nói, nhưng năng lực học tập lại vô cùng kinh ngạc.

Có trí thông minh vượt quá bình thường.

Những ngày này khi Lâm Diệp rãnh rỗi, thì sẽ trao đổi cùng Hạ Chí, không ngờ rằng vài ngày ngắn ngủi, nàng đã có thể nhận ra được ý nghĩa của mỗi một câu nói, cũng nói ra được một vài câu đơn giản.

Giống như "cái này có thể ăn không", "ta ăn chưa no", "ta còn muốn ăn", "còn gì ăn không", "cái này ăn vào mùi vị không tệ"...!
Cũng không trách Lâm Diệp xem Hạ Chí là một bé ăn vặt xinh đẹp, từ trong những lời nàng nói ra cũng không khó nhìn ra một vài đầu mối.

...!
Khi chạng vạng tối, trưởng thôn Tiêu Thiên Nhậm đi vào sân nhỏ trong nhà Lâm Diệp.

Trước khi đi ông ta vội vàng, vừa nhìn thấy Lâm Diệp thì bày tỏ mục đích ngay: "Đã chuẩn bị xong rồi, sáng sớm ngày mai đã có thể lên đường."
Lâm Diệp cười một tiếng: "Trái lại nhanh hơn so với dự đoán của ta một chút."
Vài ngày trước, Lâm Diệp và Tiêu Thiên Nhậm bàn bạc một lần, cuối cùng quyết định nhân lúc đoàn người Liên Như Phong chưa quay lại, di dời toàn bộ dân làng trong thôn đến nơi an toàn trước.

Làm như vậy, cũng là đề phòng khi Liên Như Phong bọn họ quay lại, khiến cho sự an nguy của các dân làng gặp ảnh hưởng.

Tuy không biết rõ Liên Như Phong bọn họ rốt cuộc đang mưu đồ điều gì, nhưng cho dù là Lâm Diệp, hay là Tiêu Thiên Nhậm cũng hiểu rõ, nhất định sẽ không phải là chuyện tốt gì.

"Ha ha, nhắc đến đây, lần này cũng thua một tai hoạ thú dữ, để chúng ta có được một lượng lớn thú săn, dùng những thú săn này muối thành thức ăn, đủ để cho tất cả dân làng trốn tránh ở bên ngoài một thời gian."
Tiêu Thiên Nhậm cười to.

Lâm Diệp cũng cười theo, nói: "Tiêu bá, vậy cứ quyết định như vậy đi, ngày mai người đưa mọi người cùng nhau đi đến đường mỏ bỏ hoang kia, lánh mặt trước, đợi ta giải quyết Liên Như Phong bọn họ rồi, thì chúng ta không còn nỗi lo về sau nữa."
Tiêu Thiên Nhậm gật đầu một cái, nét mặt chợt nghiêm túc hỏi: "Lâm Diệp, chuyện này quá mức nguy hiểm, nếu cuối cùng ngươi thất bại, cũng đừng liều mạng, cùng lắm chúng ta nhận thua là được rồi, chẳng lẽ Liên Như Phong bọn họ vẫn dám giết toàn bộ chúng ta sao? Giữ lại núi xanh không lo không có củi đốt."
Tròng mắt Lâm Diệp trong suốt mà bình tĩnh, nói: "Tiêu bá, có lẽ những dân làng khác có đường lui để chọn, nhưng nếu người và ta, thì có thể định trước là chết không có đường sống, cho nên trận đấu võ này, nhất định phải thắng!"
Trong giọng nói đã lộ ra sự kiên quyết.

Tiêu Thiên Nhậm biết, Liên Như Phong đã nhẫn nhịn mình rất lâu, nắm bắt cơ hội thế nào cũng sẽ không để cho mình sống nữa.

Giống như vậy ông ta cũng biết, sau khi giết chết Lỗ Đình, Tiền Cơ, Lâm Diệp cũng không có đường lui để lựa chọn, hoặc là giết chết Liên Như Phong, hoặc là bị Liên Như Phong giết chết.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Thiên Nhậm không khỏi nặng trĩu, lo lắng hiện lên trên mặt: "Vậy ngươi cũng chuẩn bị xong rồi?"
Lâm Diệp gật đầu: "Chỉ thiếu một bước cuối cùng."
Tiêu Thiên Nhậm vỗ bả vai Lâm Diệp một cái, nói: "Chú ý giữ gìn sức khoẻ nhiều một chút, nếu như ngươi thất bại, nhất định phải chạy trốn, Tam Thiên Sơn này lớn biết bao, chỉ cần chạy trốn, Liên Như Phong cũng không làm gì được ngươi, nhất định phải nhớ, đừng vì mọi người, kết quả là đánh mất tính mạng của mình."
Trong lòng Lâm Diệp dâng lên vẻ ấm áp, cười nói: "Tiêu bá yên tâm, trong lòng ta có tính toán."
Tiêu Thiên Nhậm thấy vậy, chăm chú nhìn Lâm Diệp hồi lâu, xoay người rời đi.

Chỉ là khi ông ta đi ra khỏi cổng, đột nhiên nói: "Còn sống, so với tất cả đều quan trọng, nhất định phải nhớ lấy."
Giọng nói già nua, bay bổng trong trời sập tối như màu mực máu.

Lâm Diệp cười một tiếng, rồi xoay người trở về phòng, đúng vậy, còn sống mới có cơ hội báo thù, mà chết rồi thì tất cả đã xong.

Đạo lý này hắn đã hiểu từ rất sớm.

Sáng sớm ngày hôm sau, một đám dân làng mang theo bọc hành lý, dưới sự hướng dẫn của Tiêu Thiên Nhậm rời khỏi thôn.

Bọn họ chỉ là người bình thường, không phải là tu giả, cũng không có sức chống lại tu giả, ở lại trong thôn trái lại là phiền toái, chỉ có thể làm liên luỵ đến Lâm Diệp.

Lâm Diệp đứng ở cửa thôn tiễn bọn họ rời đi, lúc này mới xoay người trở về, nhìn thôn làng ảm đạm vắng vẻ, nét mặt của hắn vẫn bình tĩnh như trước.

Gió thu xào xạc, chẳng biết nổi lên từ khi nào, nơi chân trời bao phủ một tầng mây, khí tức kiềm chế làm cho trong trời đất nhiều hơn một chút mưa gió sắp đến.

Tuy Liên Như Phong bọn họ vẫn chưa về, nhưng Lâm Diệp biết, thời gian này không xa nữa...!
"Ngươi muốn chiến đấu?"
Khi Lâm Diệp trở về cửa nhà, thì nhìn thấy Hạ Chí đội nón da thú rộng vành, chẳng biết đã chờ ở nơi đó từ khi nào.

Lâm Diệp ừ một tiếng, hắn biết với trí thông minh của tiểu cô nương này, muốn lừa gạt nàng cũng rất khó.

"Ta giúp ngươi."
Hạ Chí ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt xinh đẹp che phủ ở dưới nón, trong đôi mắt trăng lưỡi liềm trong vắt như hắc bảo thạch đều là vẻ nghiêm túc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui