Thiên Kiêu Ngạo Thế


Diêm Chấn yên lặng, tiểu tử này cũng thành thật, đều thản nhiên nói ra những tâm tư nhỏ này, phẩm hạnh cũng xem như không tệ.

Trong lúc vô tình, hắn ta đã sinh ra một chút thiện cảm đối với Lâm Diệp, một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi mà thôi, lại có tâm trí như vậy, quả thực là hiếm thấy.

Điều quan trọng là người này biết co biết duỗi, tiến lùi có chừng mực, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Diêm Chấn cũng nghi ngờ Lâm Diệp là một người trưởng thành lòng dạ thâm sâu.

“Khi đó ngươi thật sự nghĩ như vậy?”
Bỗng nhiên, Mộ Vãn Tô mở miệng, một đôi mắt đẹp tựa như đao nhìn chăm chú Lâm Diệp.


Nàng ta liếc mắt đã nhìn ra, thằng ranh con này từ giây phút đi vào phòng, liên tục nói hươu nói vượn, trông như thái độ hạ xuống rất thấp, kì thực lời nói ra, hoàn toàn làm cho người ta không có cách nào bới móc hắn nữa, vô cùng gian xảo.

Đặc biệt là Mộ Vãn Tô hiểu rõ, căn cứ vào tâm trí của Lâm Diệp, chắc chắn sẽ không chỉ vỏn vẹn là để dẫn dắt Diêm Chấn, ngay tại trước mặt mọi người gây ra động tĩnh lớn như vậy, nói không chừng hắn làm như vậy, còn có tâm tư khác!
Nhìn thấy lúc này Lâm Diệp cười khổ, thở dài nói: “Vãn Tô tỷ tỷ, ta đã lớn như vậy, còn là lần đầu tiên đi ra từ trong sơn thôn, không có chút từng trải và kiến thức nào có thể nói, nếu có vài chỗ làm không đúng, xin người vui lòng chỉ ra.”
Nói xong, hắn đã hành lễ với Mộ Vãn Tô, thái độ thành khẩn nghiêm túc, khiến cho Mộ Vãn Tô Minh biết Lâm Diệp chính là đang diễn kịch, nhưng không có cách nào chỉ trích cái gì nữa, nếu không thì cũng có vẻ nàng ta quá hẹp hòi.

“Cái thằng ranh con này, càng ngày càng gian xảo!”
Mộ Vãn Tô âm thầm tức giận, trên mặt lại cười nói tự nhiên, giọng rõ ràng nói, “Được rồi, việc này đã qua rồi, không cần nhắc lại, lại nói, ngươi lại là người mà đại công tử nhìn trúng, cho dù là phạm sai lầm, mọi người cũng đều có thể tha thứ.”
“Ha ha, Vãn Tô cô nương nói rất đúng, chuyện này đừng nhắc lại nữa.”
Diêm Chấn cười to, “Đúng, vẫn không biết lần này công tử ngươi đến Thạch Đỉnh Trai, cần làm việc gì?”
Sắc mặt Lâm Diệp lập tức trở nên nghiêm túc, chắp tay nói: “Thật ra không dám giấu giếm, tại hạ lần này đến đây, có hai việc phải làm.”
“Cứ nói đi đừng ngại.”
Diêm Chấn phất râu cười nói.

“Vừa đến, tại hạ là đến bán một vài vật phẩm, đổi một ít đồ dùng sinh hoạt cho dân làng thôn Phi Vân chúng tôi, đồng thời, cũng là hi vọng có thể có được một hợp đồng buôn bán với Thạch Đỉnh Trai.”

Lâm Diệp nói nhanh, “Chắc tiền bối có chỗ không biết, thôn Phi Vân chúng tôi bây giờ sản xuất được một ít đồng Phi Vân Hoả, ta nghĩ những linh tài này cũng là thứ Thạch Đỉnh Trai cần có, cho nên dự định ký kết một hợp đồng buôn bán chuyên mua bán đồng Phi Vân Hoả cùng với Thạch Đỉnh Trai, cũng coi như là trải rộng ra một con đường kiếm tiền lâu dài cho thôn Phi Vân chúng tôi.”
Diêm Chấn nhíu mày: “Đồng Phi Vân Hoả?”
Lâm Diệp cười nói: “Đúng, chính là vật này, Vãn Tô tỷ tỷ lần trước khi cùng với đại công tử đến làm khách ở thôn Phi Vân, đã từng thấy qua vật này.”
Một câu nói, đã kéo Mộ Vãn Tô vào, nàng ta trừng mắt nhìn Lâm Diệp một cái, cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Hắn nói không sai.”
Diêm Chấn lập tức yên tâm, cười nói: “Được, chuyện này ta có thể quyết định đồng ý, cũng coi như là đôi bên cùng có lợi.”
Lâm Diệp cười nói: “Đa tạ tiền bối giúp đỡ.”
Chuyện này vừa giải quyết, có Thạch Đỉnh Trai che chở, sau này ai dám tranh giành quyền lợi mỏ đồng Phi Vân Hỏa kia, thì phải qua cửa Thạch Đỉnh Trai này trước.

Đồng thời, bởi vì mối quan hệ của mình và Thạch Hiên, Thạch Đỉnh Trai cũng không dám đi lừa dân làng thôn Phi Vân, đã như thế, sau này cho dù Lâm Diệp rời khỏi thôn Phi Vân, cũng không cần lo lắng vì chuyện này.

Hơn nữa buôn bán đồng Phi Vân Hoả, cũng có thể mang đến lợi nhuận lâu bền cho thôn Phi Vân, có thể đủ để từng bước cải thiện cuộc sống của dân làng, không cần buồn phiền vì kế sinh nhai nữa.


Chuyện này có thể nói là nhất cử lưỡng tiện, Lâm Diệp trước khi đến bộ lạc Thanh Dương, đã sớm bắt đầu mưu tính chuyện này, thấy làm thuận lợi như thế, trong lòng của hắn cũng nhẹ nhõm.

“Công tử, không biết chuyện thứ hai là?” Diêm Chấn hỏi.

Lâm Diệp liếc mắt qua Mộ Vãn Tô, lại nhìn Diêm Chấn một chút, khóe môi bỗng nhiên lộ ra nụ cười khổ sở.

Chỉ mới lộ ra nét mặt này, còn chưa lên tiếng nữa, đã khiến cho trong lòng Mộ Vãn Tô hơi hồi hộp, thầm kêu không ổn, thằng ranh con này một bụng ý nghĩ xấu, nhất định là muốn nhân cơ hội này đưa ra một vài chuyện khó giải quyết!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận