Quãng đường qua lại, tin truyền đi gấp gáp, người truyền tin chạy rất nhanh nên chưa tới 10 ngày Trường Đình đã nhận được thư tiểu Tần tướng quân gởi.
Vào tháng 5, thời tiết Bình thành đã mang hơi nóng của mùa hè, trong Quang Đức Đường ngoài cỏ cây được tu bổ lại thì người làm còn thay Nguyệt Quý bằng Sơn Trà.
Bên hồ có liễu rủ, có ve kêu vang từng hồi.
Vinh Hi viện thay đổi màn lụa thành màu hồng cánh sen, Trường Đình cầm thư do một lang quân tuổi choai choai mang bộ dạng phong trần mệt mỏi đưa tới.
Hiện tại hắn đang quỳ một gối trên mặt đất.
Đây là thư tiểu Tần tướng quân tự tay viết, tờ giấy hơi mỏng chỉ có vài chục chữ ngắn ngủi.
Người truyền tin là con trưởng của Tần tướng quân, cháu của tiểu Tần tướng quân, tên là A Đổ.
Trường Đình mở thư ra đọc đi đọc lại, hai câu qua loa không nói quá nhiều, chỉ nó người Hồ không an phận xông vào địa phận U Châu, vây giết Lục Phân.
6000 tướng lãnh không một người còn sống.
Có lẽ sợ trên đường truyền tin bị người khác cướp mất nên ông ấy mới không viết toàn bộ trên thư.
Tuy vậy lòng nàng đã biết kết quả, hiện tại lại tận mắt nhìn thấy thư thì vẫn thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Nàng giống như đang ở trong mộng, Trường Đình phải cuộn tay lại tự véo mình một cái nhưng chỉ thấy đau đến đỏ mắt.
Lục Phân thật sự đã chết rồi sao?
Thật sự, thật sự đã chết rồi ư?
Sẽ không xuất hiện nữa sao?
Ân oán cứ thế chấm dứt ư?
Nàng nhìn ánh mặt trời bên ngoài song cửa, cảm thấy choáng váng.
Nàng muốn gào thật to, muốn lập tức vọt tới bên mộ cha mình, muốn ôm Trường Ninh mà khóc.
Nàng đã từng ảo tưởng đến thời điểm Lục Phân chết nàng sẽ ăn mừng thế nào.
Nhưng không nghĩ tới khi khoảnh khắc này thật sự tới thì nàng lại chân mềm, tâm mỏi mệt ngồi trên ghế chẳng muốn làm gì.
Nàng cũng chẳng muốn nghĩ gì, giống như cả người đều vô lực, đầu óc cũng mệt mỏi.
Nàng mệt tới độ không cả muốn mở mắt.
Thật sự đáng tiếc cho vò rượu Nữ Nhi Hồng mà nàng đã sớm chuẩn bị.
Nàng vốn nghĩ một khi nhận được tin Lục Phân chết nàng sẽ cùng Ngọc Nương uống hết vò rượu kia.
Đó nhất định phải là khoảnh khắc đẹp đẽ nhất trong đời nàng.
Đáng tiếc nàng chẳng có sức mà uống.
Chân Định đại trưởng công chúa ngồi ở chính đường, híp mắt nghe Trường Đình đọc thư.
Sau khi nghe xong bà cho Tần Đổ đứng dậy, lại gọi hắn tới và giúp hắn phủi bụi trên áo choàng rồi nói, “Một đường này có mệt không? Tiểu lang quân choai choai mà đã biết làm việc rồi đó.”
Mặt A Đổ đỏ lên, không biết phải đáp thế nào.
Trường Đình đưa tin cho Chân Định đại trưởng công chúa, “Bà, ngài cũng đọc một chút.”
Chân Định đại trưởng công chúa xua tay, “Không đọc, già rồi, mắt mờ.”
Nhiều ngày nay bà ấy mới ngồi dậy được.
Sau khi nói chuyện với Mông Thác một đêm thì Trường Đình cũng thấy thông suốt hơn.
Nàng không thể sợ hãi gặp Chân Định bởi vì nàng không làm sai gì hết.
Mà bà nàng cũng không làm gì sai, nếu bỏ qua ân oán của Lục Phân và cha nàng thì bà cháu hai người vẫn là người thân.
Vì vậy sau hôm ấy ngày ngày Trường Đình đều tới hầu bệnh, bà cháu hai người chẳng nói gì nhiều nhưng lại như đã hiểu nhau sâu hơn.
Có một buổi chạng vạng Trường Đình bưng nước thuốc ở bên ngoài chờ nguội lại tình cờ nghe thấy Hoàng ẩu và Chân Định đại trưởng công chúa nói chuyện.
“…Ngài hà tất phải như vậy?”
Lão nhân buồn bực ho khan, Hoàng ẩu vội vàng đến vỗ lưng cho bà ấy, tiếng vải vóc sột soạt cọ vào nhau, trong không khí yên lặng ấy Chân Định tiếng được tiếng mất mà nói một câu: “Ta đã phải xin lỗi A Xước và A Phân nên không thể lại xin lỗi A Kiều và A Anh…”
Trường Đình vùi mặt vào vạt áo, một giọt nước mắt rơi xuống chén thuốc.
A di đà phật, chỉ hy vọng ngày ấy bà nàng không nếm được mùi vị khác biệt trong chén thuốc.
Chân Định bệnh nặng một hồi, có lúc bà ấy còn không nhận rõ được người bên cạnh, chỉ nhớ rõ gọi “A Ninh, A Ninh”.
Khó khăn lắm bà ấy mới tỉnh táo lại và gọi Trường Đình tới thì thầm một câu: “… Con dấu trong nhà đều ở trong tráp đựng gương đồng của ta…”
Lấy nhân sâm làm thuốc, lấy ngải cứu ngày ngày đốt cuối cùng bà ấy mới chống được tới lúc này.
Nhưng bà ấy lại già đi rất nhiều, giống một cái cây già bỗng chốc khô gầy, lá cây rụng hết.
Một quyết định hao hết khí lực nửa đời của một người, sao có thể không già đây?
Dù bà ấy đang ngồi trong nắng ấm thì nếp nhăn trên mặt cũng không sao xóa đi được.
Lão nhân híp mắt quay đầu tránh ánh sáng, tay nâng lên ý bảo Tần Đổ ngồi xuống sau đó nói với Trường Đình, “Hiện giờ mọi việc đều do ngươi quyết định, không cần hỏi lại ta.
Nếu có người thật sự vô lý thì ngươi cũng chẳng cần cho hắn chút mặt mũi làm gì, cùng lắm thì để hắn rời khỏi Bình thành.”
Chân Định thực vui mừng khi Trường Đình ra tay với Ngũ thái thúc công, nữ nhi của Lục gia quả thực không cần cố kỵ thanh danh gì.
Tạ gia nguyện ý cưới nhưng Lục gia chưa chắc đã gả đâu.
Thế đạo này còn có ai không thể sống thiếu ai nữa ư?
“Ngươi chưởng quản mọi việc trước, Chờ Trường Anh trở lại cưới vợ thì giao cho nàng ấy chưởng quản.
Ngày rồi cũng phải qua, ta đã già rồi, chỉ có thể ăn cơm mà sống, còn các ngươi là sống để kiếm cơm ăn.”
Lời bà ta bình thản, giống như gió nhẹ, là lời của một người đã thấy hết mọi sắc thái nhân gian.
Nghe bà ta nói như vậy Trường Đình cúi đầu tỉ mỉ gấp lá thư lại làm ba sau đó đưa cho Mãn Tú.
Nàng nhìn Tần Đổ sau đó hỏi thay cho bà mình, “Ngươi có gặp Đại lang quân không?”
A Đổ đỏ bừng mặt, gật đầu thật mạnh, “Có gặp! Thúc phụ mang thuộc hạ đi dập đầu với Đại lang quân.
Đại lang quân dặn thuộc hạ nhân tiện nhắn với cô nương và trưởng công chúa là ngài ấy đang chỉnh đốn hành trang, nếu nhanh thì cuối tháng 5, đầu tháng 6 ngài ấy sẽ trở về.
Nếu chậm lắm thì cuối tháng 7 ngài ấy sẽ về, thể nào cũng kịp mừng trung thu.”
Trường Đình nhìn Chân Định sau đó lại hỏi A Đổ hai câu.
Thấy Chân Định giống như mệt mỏi nên nàng nhẹ gọi Nga Mi tới kéo rèm lại.
Lúc Tần Đổ hành lễ cáo lui Chân Định đại trưởng công chúa cũng cố vực tinh thần dặn Trường Đình đích thân tiễn hắn, “Để A Đổ trở về nghỉ ngơi một chút, chờ tới đêm ngươi lại để hắn báo tang cho mọi người.
Chờ quan tài được chuyển về thì dựng linh đường, chôn ở nghĩa trang hay chôn chỗ khác, có tụng kinh hay không đều do ngươi và A Anh quyết định.” Bà ta thoáng ngừng một chút mới nói, “Ta… mặc kệ.”
Trường Đình nghiêng đầu đáp vâng.
“Đại lang quân ngồi trên xe lăn…”
Vừa ra khỏi Vinh Hi viện Tần Đổ đã mở miệng, buồn bực nói, “Thúc phụ bảo thuộc hạ không được nói lời này trước mặt đại trưởng công chúa, chỉ để thuộc hạ lặng lẽ nói với ngài để ngài có chuẩn bị.”
Cái này nằm trong dự kiến.
Trường Đình thở ra một hơi dài, nàng trộm nhờ Mông Thác đi hỏi thăm xem nếu chân bị thương lại bị đông trong tuyết lạnh thì có mấy phần nắm chắc sẽ khỏe lại nhưng mỗi lang trung lại nói một kiểu khác nhau.
Chỉ có thể kết luận lại rằng mọi việc phải từ từ, không thể vội.
Ý này chính là chân Lục Trường Anh không thể khỏi trong một sớm một chiều được.
Ngọc Nương nghe thế thì hung hăng khóc một hồi, còn ôm A Ninh than thở sao chị em nàng mệnh khổ thế khiến A Ninh cũng khóc theo.
Con bé còn không dám há miệng khóc to mà chỉ dám trốn trong chăn khóc lóc, mệt quá lại lăn ra ngủ.
Ai biết con bé ngủ mê vẫn khóc, Trường Đình và Ngọc Nương phải thay nhau ôm đứa nhỏ ngủ một thời gian mới sửa lại cái tật ngủ mê khóc lóc của A Ninh.
Lúc nàng còn chưa thấy quan tài của Lục Phân thì nàng không dám hở ra chút gì với Chân Định đại trưởng công chúa.
Những người khác cảm thấy đáng tiếc nhưng Trường Đình lại không cảm thấy thế.
Dùng một đôi chân đổi một mệnh cũng coi như lời rồi.
Con người nên biết đủ.
Không thể đi ư?
Không thể đi thì làm sao, Lục gia còn thiếu người ra ngoài làm quan sao?
Trường Đình nhẹ gật đầu sau đó quay ra trấn an Tần Đổ, “Ngươi và tiểu Tần tướng quân cũng chớ hoảng sợ.
Chỉ cần dưỡng tốt một chút là sẽ có tri giác, ca ca còn sống được tới giờ thì sẽ không vì chuyện nhỏ này mà bị ảnh hưởng.”
Tần Đổ nghe Trường Đình nói như vậy thì toét miệng cười lộ răng nói, “Phải rồi, Đại lang quân còn sống được tới giờ thì chẳng lẽ còn sợ không đi được ư?” Nghĩ nghĩ xong hắn lại móc từ trong ngực ra một thứ được bao trong một mảnh vải đỏ sau đó thật cẩn thận mở ra đưa cho Trường Đình, “… Lục Phân rơi xuống vực mà chết, ngày thứ hai lục soát chân núi phát hiện cái này trên thi thể hắn.
Thúc phụ cũng bảo thuộc hạ không đưa cho đại trưởng công chúa, muốn giữ hay ném đều do ngài quyết định.”
Trường Đình nhìn mắt mảnh ngọc đã nứt đến không thành hình, sắc mặt cũng không có biểu tình gì mà chỉ nói, “Giữ lại đi, chờ tin tức công bố thì đưa qua cho thím.
Người đều đã chết, coi như để lại chút kỷ niệm.”
Tần Đổ đáp vâng.
Một đường này bọn họ nói rất nhiều, hai người đều có tang trên người nên Tần Đổ nói, “… Chờ Đại lang quân về rồi thuộc hạ sẽ cởi giáp để tang cho cha.
Cha đi quá vội vàng, cũng mệt Đại lang quân chạy trốn còn mang theo chủy thủ của cha về cho thuộc hạ.
Cũng giống như ngài nói, coi như có chút kỷ niệm.”
Tần Đổ và Trường Đình tuổi tác xấp xỉ, từ nhỏ bọn họ lớn lên cùng nhau.
Thằng nhãi này khi còn nhỏ leo cây, chọc tổ chim lấy trứng, không việc gì không làm.
Nhưng lúc này Trường Đình thấy hắn giống như đã trưởng thành sau một đêm.
Trường Đình nói sẽ tiễn hắn tới cửa ngoài, ai biết lại đụng phải Mông Thác cũng đang đi tới.
Vừa thấy hắn Tần Đổ đã vui tươi hớn hở chắp tay vấn an.
Mông Thác vỗ vỗ vai hắn nhưng không nói gì.
Tần Đổ rời đi rồi, Trường Đình thì không thể ra khỏi cửa thế nên Mông Thác đành đi vào.
Nàng thất thần nhìn hắn, chỉ thấy Mông Thác duỗi tay ra nói, “Bạch tổng quản mời ta tới Thủy Quang Tạ thương nghị danh sách lễ vật tặng cho Thạch gia.”
À, đây xem như lời giải thích vì sao hắn lại tiến vào chỗ này.
Đó là vì Thủy Quang Tạ và Vinh Hi viện đều ở phía bắc.
Lúc này Mông Thác đi ở đằng trước, Trường Đình đi ở phía sau, ở giữa cách nhau ba bước.
“Chuyện này làm sớm không nên chần chừ.
Cần công khai công văn và thư của tiểu Tần tướng quân cho mọi người thấy.”
Mông Thác bước chậm hơn, “Một truyền mười, mười truyền trăm, trước tiên phải định rõ mọi chuyện thì tâm tình ngài mới coi như ổn định một nửa.”
Trường Đình hơi bước nhanh hơn, không đến một hồi nàng đã miễn cưỡng sánh vai với Mông Thác.
Hành lang dài như vậy, bên hàng rào là cỏ mọc lên, những đóa hoa nghênh xuân cũng ngửa đầu xấu hổ.
“Ừ, bà muốn ta đêm nay báo tang nhưng lòng ta nghĩ tang vừa báo ra toàn bộ Lục gia sẽ lại loạn một lần nữa.
Còn không bằng nhân lúc ca ca chưa về quấy cho nước ở đây càng đục hơn.
Nước trong quá ắt không có cá, một hồ nước đục thì cá mới bơi ra.
Nhân lúc cá nhiều chúng ta một lưới bắt hết, không để con nào chạy cả.”
Ánh mắt Trường Đình nhìn về phía trước, vạt váy tung bay trên guốc gỗ, ngọc bội ép bên tà váy, từng bước của nàng cực kỳ ổn thỏa, “A Thác, ca ca sợ là vẫn phải ngồi xe lăn về Bình thành.”
Trường Đình nhìn hắn rồi thở dài nói tiếp, “Ta cần chuẩn bị thế trận thật tốt trước khi ca ca trở về, cục diện cũng cần khống chế xong.
Nếu thật sự có người nổi lên tâm tư khác, mượn cơ hội làm loạn thì chúng ta và Lục Phân chẳng phải sẽ thành trai cò để kẻ khác thành ngư ông hay sao?”
“Nếu Lục Trường Anh muốn dựa vào ngài để áp chế cục diện thì hắn cũng chẳng cần phải về Bình thành nữa.
Ngài đừng coi mọi người đều là A Ninh, từng bước đều cần ngài bảo hộ.
Mà ngài có bảo hộ được hết không? Trường Ninh còn nhỏ nên tự nhiên phải dựa vào ngài, nhưng Lục Trường Anh lại giống Lục công hơn ngài.”
Mông Thác nói cực kỳ uyển chuyển nhưng Trường Đình lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Thế là hắn đang chê nàng bà bà mụ mụ, gà mái che chở gà con à…
Nàng im lặng thật lâu không nói, Mông Thác thấy thế thì dừng bước: “Nếu ngài thật sự không yên tâm thì ta sẽ mang theo người tới hộ tống Lục Trường Anh về.”
Mông Thác là người không dễ dàng hứa hẹn cái gì, nay hắn đã dám hứa việc này chứng tỏ hắn đã quyết tâm không thành công sẽ không về.
“Ngươi vừa đi ta lại càng hoảng…”
Trường Đình nói mấy chữ này bằng giọng rất nhỏ, giống như lẩm bẩm lầm bầm mơ hồ không rõ.
Nhưng vừa nói xong nàng lại ngẩng đầu cao giọng thao thao bất tuyệt, “Tiểu Tần tướng quân còn ở lại đó, Thạch Mãnh đại khái sẽ phái Thạch Mẫn tới đưa tiễn.
Nếu ngươi có đến thì cũng chỉ là dệt hoa trên gấm cho Thạch Mẫn.
Chỉ cần giấu tin tức của ca ca thật tốt thì dù huynh ấy có về một mình cũng sẽ không hề hấn gì.
Còn nếu để lộ tiếng gió thì dù huynh ấy có muôn ngàn hộ vệ cũng không đánh lại được một kẻ có tâm!”
Câu nói kế tiếp Trường Đình nói vừa nhanh vừa vội.
Sau khi liên thanh nói xong nàng mới dịu giọng nói tiếp, “Lại nói nữa, một mình ngươi thì làm được gì! Quan Công nổi tiếng có sức đánh quần hùng nhưng cũng chưa thấy ông ấy nói có thể lấy một định một ngàn đâu!”
Sao lại nói tới Quan Công rồi…
Mông Thác lặng một hồi rồi mới nhấc chân đi theo Trường Đình ở phía trước.
Lời nói bị gián đoạn thế là hai người đều yên lặng.
Ánh nắng cuối xuân đầu hạ thực tốt, hành lang lát đá xanh nửa sáng nửa tối.
Trường Đình đứng dưới ánh nắng, Mông Thác lẳng lặng đi theo phía sau nàng.
“Từ từ ——”
“Từ từ ——”
Hai người đồng thời mở miệng.
Trường Đình cười cười nói, “Ngươi nói trước đi.”