Mông Thác…
Hắn làm việc này khi nào? Trưa qua nàng có gặp hắn trong nội trạch nhưng chẳng thấy hắn nói gì.
Hơn nữa ngay cả nàng muốn điều tra chuyện người trong nhà Lục tam thái gia từ đâu tới đây cũng phải mất mấy ngày, mà Mông Thác chỉ là một người ngoài…
Lục gia là sĩ tộc, bọn họ cực kỳ bài xích người ngoài, cái này ai cũng biết.
Ở thời đại mà dòng họ quyết định hết thảy thế này thì hàn môn và thứ tộc bước đi gian nan, nếu Mông Thác muốn tìm hiểu tin tức ở Bình thành vậy đúng là nằm mơ, người khác sẽ không bị hắn thuyết phục.
Vậy hắn đã làm thế nào? Bắt đầu tra từ lúc nào? Hắn… giấu nàng làm những cái gì vậy… Hắn giúp nàng nghĩ tới cái gì, làm được cái gì, dự kiến đến những việc gì rồi…
Ánh nắng sau giờ ngọ cực kỳ ấm áp, Trường Đình nhất thời không biết nên cảm thấy thế nào.
Nhiếp thị cũng chỉ cúi đầu sửa sang lại tà váy sau đó cười nói, “Chung quy thiên hạ này sẽ là của thứ tộc.
Vị Mông đại nhân của Thạch gia thoạt nhìn ít nói, nhưng mỗi lời, mỗi hành động của ngài ấy đều đúng thẳng vào đích.
Ngài ấy đã nghĩ kỹ hết thảy, chỉ chờ sự tình phát triển theo đúng quỹ đạo.” Nhiếp thị chỉ chỉ trời rồi cười rộ lên nói, “Hôm qua thiếp còn oán trách Mông đại nhân giữ lấy Thập Thất nhà ta uống rượu, nhưng hôm nay thiếp mới thấy vô cùng cảm kích.
Đừng nói trượng phu nhà thiếp coi ngài ấy là bạn bè, nghe nói con cả của Tần tướng quân cũng rất tin phục người này.
Mà một người như thế thiếu cái gì? Chính là thiếu một xuất thân tốt, nếu có thể mang họ của một trong bốn họ lớn thì ngài ấy hẳn sẽ mạnh hơn đám người nhà nháo nhào định gây sự hôm nay nhiều đúng không?”
Nhiếp thị cất giọng mang theo khinh thường, “Đình đại cô nương biết ta mà so về xuất thân với đám chị em dâu trong nhà thì quả là không lên được mặt bàn.
Nhưng ta cũng chẳng cảm thấy có gì thấp kém hơn bọn họ.
Rốt cuộc là vì cái gì? Bọn họ cũng chỉ có chút miệng lưỡi đi tranh giành như đám chuột nhắt, cùng với xuất thân lót đường cho mình! So với xuất thân thì việc có thể tự mình sống thật tốt mới là điều đáng trầm trồ khen ngợi!”
Nhiếp thị nhìn qua có vẻ uyển chuyển lại khiêm tốn, mỗi nụ cười mỗi động tác đều đơn thuần nhưng lời lại rất sâu cay.
Cũng phải, nếu không như thế thì nàng ấy làm gì dám đứng ra cùng Ngũ thái phu nhân cãi tay đôi?
Nhưng trong đầu Trường Đình lúc này đều là ý nghĩ về những việc Mông Thác làm mà nàng không biết.
Lần đầu tiên hắn xuất hiện là ở vùng ngoại ô của Ký Châu.
Thạch Mãnh dàn dựng vở kịch để Lục gia vào bẫy, nàng hiểu khi đó bọn họ cứu cả nhà nàng là chức trách cần phải thực hiện.
Lần thứ hai Mông Thác cứu nàng là ở ngoại thành U Châu.
Khi đó các nàng chạy trốn một đường, chật vật khổ sở.
Rõ ràng nàng biết đó chỉ là tiện tay chứ không hề có ý đồ gì.
Lần thứ ba hắn cứu nàng là trong đám cháy.
Khi ấy nàng lấy thân làm mồi cầu sự thương hại của bà mình cũng như tìm ra sơ hở của Chu Thông Lệnh.
Nàng đoán khi ấy Mông Thác cố tình nhận nhiệm vụ, không phải trùng hợp cũng không phải bắt buộc.
Mông Thác vẫn luôn giúp nàng, giúp nàng sống sót, tìm anh trai, từng bước đi tới tận ngày hôm nay.
Hắn luôn dốc hết sức, chưa từng màng sống chết.
Từ sau khi cha qua đời thì hắn bước vào cuộc đời nàng, đóng vai một nhân vật cực kỳ quan trọng.
“Sống sót, chờ ta.”
Ngày đó bầu trời đều là ánh lửa, Mông Thác đồng ý lời khẩn cầu của nàng.
Khi ấy nàng cầu hắn tới U Châu giết chết Lục Phân.
Lúc trước Trường Đình thường thường sẽ khó ngủ, nàng hay mơ thấy cha và Phù thị.
Nhưng từ khi về Bình thành giấc ngủ của nàng dần an ổn hơn, dù đám người Lục gia khác đều như sói như hổ muốn gặm sạch Quang Đức Đường.
Lúc này hoạ ngoại xâm chưa trừ mà nội loạn lại đang cam go hết sức, thế nhưng Trường Đình lại chậm rãi coi Nghiên Quang Lâu là nhà.
Nàng chậm rãi ngủ ngon, trong những giấc mộng cũng chậm rãi có thêm một người.
Người đó mặc một thân áo đen, một bên mặt giấu trong bóng tối, một bên kia lộ ra ngoài sáng.
Mũi hắn cao thẳng, đôi mắt sâu, hắn nặng nề lặng lẽ giục ngựa đi theo bên cạnh nàng.
Có đôi khi nằm mơ nhiều quá nên nàng cũng không phân rõ đâu là mơ đâu là thực nữa.
Trường Đình hiểu rõ một lần là ngẫu nhiên, hai lần là trùng hợp nhưng ba lần thì chính là số mệnh.
Nàng nhìn bản thân dần chìm sâu, mang theo tâm tình thấp thỏm mà hèn mọn hy vọng tới một kết quả nàng sớm biết là không có khả năng.
Kết quả giữa nàng và Mông Thác chính là không có kết quả gì.
Thậm chí đây có thể chỉ là ý nghĩ đơn phương của một mình nàng thôi.
Trên đời này có cái gì càng đáng thương hơn chuyện cầu mà không được?
Đó chính là người kia căn bản không hề biết ngươi đang nghiêm túc hoạch định một tương hai giữa hai người, một thứ căn bản không có khả năng.
Trường Đình vẫn luôn tỉnh táo, thận trọng bước từng bước một tới gần Mông Thác.
Nàng nỗ lực dùng sự dũng cảm mà thừa nhận mình ái mộ hắn, ái mộ thiếu niên tinh tế mẫn cảm kia.
Thừa nhận tình cảm của mình chẳng có gì đáng xấu hổ.
Cha nàng đã từng nói với nàng như thế.
“Hôm nay lúc Mãn Tú cô nương tới mời ta thì Thập Thất nhà ta còn đòi đi theo, nói là chàng được Đình đại cô nương coi trọng để tiếp quản Quảng Đức Đường mà còn chưa có dịp tới thỉnh an ngài một tiếng.
Chàng lì lợm la liếm đòi đi theo nhưng bị ta gạt ngay.
Chỗ này toàn là nữ nhân, nam nhân như chàng sao mà trộn lẫn được.” Nhiếp thị kéo giọng mềm mại, lúc nói chuyện không nhẹ không nặng, “Nhưng ta biết chàng sợ ta làm mất mặt mình trước đại cô nương, nói lời không phải khiến đại cô nương khó xử.”
Mỗi câu đều là Thập Thất nhà ta… Bọn họ mới cưới bao lâu đâu thế mà đã ân ái như thế.
Rõ ràng đều là nói chuyện nghiêm túc lại quan trọng nhưng vào trong miệng Nhiếp thị lại chỉ thấy mật ngọt không đếm hết.
Có phải vợ chồng mới cưới đều như thế không?
Trường Đình hoàn hồn, trong nắng ấm ngày xuân nàng chỉ thấy đôi mắt Nhiếp thị long lanh cùng khuôn miệng cười rộ lên tươi tắn.
Từ xưa những nữ nhân thành nghiệp lớn có Mị Bát Tử và Lữ Hậu.
Đáng tiếc người trước nằm gai nếm mật rồi ám sát tình nhân của mình là Nghĩa Cừ Vương để bảo đảm Đại Tần lớn mạnh.
Còn người sau lại giúp đỡ Lữ gia làm loạn suýt nữa đảo loạn triều đình Đại Hán.
Dường như nữ nhân từ khi sinh ra đã có thêm vài phần uyển chuyển hơn nam nhân, nhưng bọn họ cũng dễ dàng rơi vào do dự không quyết đoán và bị tình yêu che mắt.
Bọn họ nghĩ nhiều hơn nam nhân nên tự nhiên cũng khó làm tốt hơn nam nhân.
Trường Đình than một hơi dài không lý do, cũng không biết là vì ai.
Trường Đình mời Nhiếp thị đi về Nghiên Quang Lâu.
Lúc này Nhiếp thị không kiêu ngạo không siểm nịnh, vừa ngồi xuống đã trình lên ba cuốn sổ, đều là những ghi chép về tiền bạc ra vào, đồ trong kho và người làm trong Quảng Đức Đường trong ba năm qua.
Trường Đình mở ra lật một hai tờ sau đó khép lại cười nói với nàng ta, “A Kiều là đại phòng cô nương, tẩu tẩu đưa cho ta xem sổ ghi chép nội vụ của Quảng Đức Đường làm gì? Đây không phải chuyện A Kiều quản!”
Nhiếp thị kiên trì đẩy sổ sách về phía trước, “Thập Thất và thiếp đều rõ nếu không có đại cô nương chống lưng thì Quảng Đức Đường không biết sẽ loạn thế nào.
Bạch tổng quản cũng không phải ai cũng nể tình.”
Đã bao lâu Trường Đình không cùng nói chuyện với người lanh lẹ thông minh như thế này rồi?
Ngọc Nương…
Ừ, có lẽ Lục Trường Khánh đi rồi thì người không vui nhất chính là Ngọc Nương.
Rốt cuộc cũng không có ai để nàng ấy giải tỏa.
Trường Đình vẫn đẩy đống sổ sách về, “Nếu đã làm một thì hẳn sẽ phải làm cả.
Để ta xem một lần thì sáng năm chẳng phải ta cũng phải xem ư? Tẩu tẩu và Thập Thất ca muốn điều chỉnh nhân sự hay gì đó chẳng lẽ cũng phải nói với ta ư? Hiện giờ thì đây là gia nghiệp của các ngươi, không có liên quan gì tới Quang Đức Đường cả.
Cái này là quy định tổ tiên đặt ra, A Kiều có tài đức gì mà dám phá cả quy củ của tổ tiên chứ?”
Nhiếp thị lại không có nửa phần do dự mà nói, “Ngài xem một lần hay mấy lần đều được! Ta và Thập Thất lần đầu tiên quản gia nghiệp lớn như thế này nên cũng không rõ phải làm thế nào.
Đại cô nương cũng biết cha mẹ Thập Thất mất sớm, trưởng bối trong nhà cũng không có ai vì thế sau khi nghĩ tới nghĩ lui chúng ta cũng chỉ có thể tới cầu viện đại cô nương.”
Cho dù những lý do phản bác lại Ngũ thái phu nhân ở chính đường không phải do Nhiếp thị nghĩ ra nhưng chỉ bằng vào mấy câu này của nàng ta thì đã đủ chứng tỏ người này rất thông minh lại thức thời.
Không chỉ có thức thời mà nàng ta còn là người biết điều.
Hiện giờ ai sẽ thượng vị còn chưa rõ nhưng Nhiếp thị và chồng mình đã nghiêng về phía đại phòng.
Còn nàng dù sao cũng chỉ là một vị cô nương, dù hiện tại được yêu quý nên có chút tiếng nói nhưng chung quy cuối cùng nàng cũng phải gả cho người ta.
Đợi nàng gả cho người ta rồi thì ai trong Lục gia này sẽ dìu dắt bọn họ đây?
Đây chính là đánh bạc, nếu thắng — nhân lúc loạn này, nhân lúc Trường Đình nàng còn có thể vì bọn họ chống lưng thì hai người này sẽ cố đứng vững gót chân.
Sau này bất kể kẻ nào lên thượng vị thì cũng chẳng thể đụng tới một nhà bọn họ.
Còn nếu cược thua thì dù sao bọn họ cũng vốn đã tay trắng, cũng chẳng thiệt cái gì.
Nhiếp thị thông minh, can đảm cũng lớn.
Nói chuyện với người thông minh thì không cần quanh co lòng vòng.
“Ngũ thái phu nhân cũng sẽ phải nhường vị trí, đến lúc ấy cũng cẩn người đứng ra thay thế.” Trường Đình nhấp một ngụm trà nhỏ, “Ý của bà là thay vì để đám thái phu nhân chỉ biết tranh giành lại không biết làm việc kia ngồi vào vị trí ấy rồi làm hỏng bét Lục gia thì còn không bằng buông tay để đám tiểu bối chúng ta có một ít cơ hội.
Đây là ý của bà, đương nhiên cũng là ý của người cầm lái Lục gia trong tương lai.”
Nhiếp thị nhướng lông mày, trực giác nói với nàng ta sắp có chuyện!
Ai biết Trường Đình lại lập tức chuyển sang một việc khác.
“Cha tẩu là lý chính ư?”
Nhiếp thị không biết vì sao nàng lại hỏi thế nhưng vẫn gật đầu đáp, “Cha ta là trưởng thôn, bởi vì Dự Châu là nhà cũ của Lục gia, trong Bình thành đều do thân tộc của Lục gia tiếp quản nên chức lý chính ở Bình thành có vẻ khá lạ lẫm.
Cha ta quản lý địa phận một dặm, quản công việc ở đó.”
Trường Đình nhìn mấy cuốn sách sắp xếp theo thứ tự trên bàn sau đó hé miệng cười nhạt nói, “Trưởng bối trong nhà Thập Thất ca đều qua đời sớm, nhưng trong nhà tẩu còn có người.
Lúc có việc nhà mẹ đẻ giúp đỡ một chút cũng là điều dễ hiểu.
Lý chính là chức vụ dễ đạt được thành tích, bối phận của Ngũ thái phu nhân nặng, dù là bà cũng không dễ mà thu hồi quyền lực và trách nhiệm của bà ta.
Nếu làm không tốt để Ngũ thái thúc công bị tức giận đến nằm trên giường thì tự nhiên biến thành đám tiểu bối chúng ta không phải.”
Nước trà còn ấm, Nhiếp thị cũng đã quen với cách nói chuyện cong vòng của nhà cao cửa rộng.
Sau khi hàn huyên một hồi nàng ta mới nói với Trường Đình là đậu hũ hạnh nhân dưới chân Trù Sơn ăn ngon.
Trường Đình để Bạch Xuân đi xuống mở nhà kho cầm một tráp đồ sứ tới và nói, “Chờ Quảng Đức Đường tu sửa xong cũng phải mở yến tiệc, tới khi ấy cũng phải có chút đồ cho đủ bộ dạng….”
Bọn họ cứ nói chuyện mãi tới khi ăn xong cơm tối Trường Đình mới đích thân tiễn Nhiếp thị ra ngoài.
Qua ba ngày thì công xưởng đồ sứ của Ngũ thái thúc công xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ.
Lúc đốt lò có một người trượt chân suýt thì lọt vào trong lò, may có người kịp thời kéo lại mới giữ được một mạng.
Nhưng người này lại không nén được giận mà làm ầm lên, sau khi điều tra kỹ mới biết hóa ra xưởng đồ sứ này đã lâu không được tu sửa, dụng cụ đã cũ kỹ.
Nếu tính trong ba năm nay thì số người làm táng mệnh vì lý do này nếu không có 80 thì cũng có 50, nhưng sự việc đều bị người ta lấp liếm.
Lúc này kẻ kia làm ầm ĩ thế là Bình thành cũng ồ lên.