Có chuyện muốn nói với Mông Thác à?
Cũng phải, hiện giờ Nhạc Phiên đi theo Mông Thác từ sáng sớm ra khỏi Bình thành, vậy ngoài hắn ra thật sự chẳng có ai có thể giúp liên lạc.
Thạch Khoát cười cười, tay áo rộng đón gió, môi khẽ nhếch, mắt nhìn về phía Trường Đình rồi nhẹ nhàng mà nghiêm túc lên tiếng đáp.
Trường Đình cũng cười với hắn, vốn nàng định nói một câu lấp liếm nhưng lại cảm thấy nói cái gì cũng không ổn.
Nàng điên rồi mới có thể nhờ Thạch Khoát tiện thể nhắn tin.
Nàng có gì để nói với Mông Thác, cũng chẳng biết mình phải nói gì với hắn.
Nàng thật sự điên rồi.
Ban đêm trở về Nghiên Quang Lâu nàng nói với Hồ Ngọc Nương, lời ít mà ý nhiều, “Ca ca vừa định ra việc hôn nhân cho ta.
Người kia ngươi cũng quen, là Tạ biểu ca.
Hiện tại chỉ chờ quá tang, hai bên trao đổi thiếp canh là hai nhà sẽ định ngày… Chỉ sợ tới lúc ấy chẳng còn đường quay đầu, rốt cuộc đây chính là thể diện của Lục gia, cũng là thể diện của Tạ gia, hai nhà đều không thể mất mặt được.” Trường Đình nói cực kỳ bình tĩnh, trong lời nói không hề có chút gợn sóng nhưng Hồ Ngọc Nương lại vẫn hô nhỏ, buột miệng thốt ra một câu, “Vậy Mông Thác phải làm sao!?”
Trường Đình xoay người lấy từng tờ khăn lụa trơn từ trong hộp gỗ màu đen ra, sau khi dùng dụng cụ đo góc chỉnh tề rồi lại gấp từng chiếc khăn lại.
Nàng cúi đầu, bàn tay đặt trên khăn run lên, đầu ngón tay cứ thế run rẩy không sao ngăn lại được.
Nàng nắm chặt tay, dưới ánh đèn lập lòe đột nhiên có giọt nước rơi trên khăn.
“Lạch cạch — lạch cạch”, khăn dần dần xuất hiện một loạt vệt nước, tràn ngập thấm ra khăn tay càng ngày càng rộng.
Hồ Ngọc Nương nhìn đầu vai nàng run lên thì cũng muốn khóc.
Đời này nếu không tính lúc ăn sữa thì nàng chỉ khóc có một lần.
Khi Hồ gia gia tắt thở nàng đã khóc, hiện giờ nhìn thấy bộ dạng này của Trường Đình nàng cũng thấy cổ chua xót nghẹn lại.
Nàng suy nghĩ cực đơn giản, nhưng nàng cũng hiểu một lần là ngẫu nhiên, hai lần là duyên phận.
Vậy ba lần chính là gì? Một đường này Mông Thác và bọn họ đã dây dưa bao nhiêu lần? Ít cũng có đến 4,5 lần đúng không? Nàng cứu hắn, hắn cứu nàng, hai sinh mệnh đều sắp hóa thành một lại vẫn không thắng được trời xui đất khiến ư?
“Ta… Ta muốn tìm hắn nói rõ ràng…”
Trường Đình chống khuỷu tay lên bàn gỗ sau đó dùng mu bàn tay lau nước mắt nói, “Ta muốn nói rõ ràng với hắn.
Dù có được hay không cũng phải có một đáp án… Nếu không thì tình cảm của ta tính là cái gì? Lại tính là cái gì chứ?”
Sau khi có đáp án, bất kể kết cục thế nào nàng cũng chấp nhận!
Ngày đó nàng bướng bỉnh hy vọng Nhị phu nhân Trần thị thắp một nén hương cho cha mình.
Đó là vì sao? Nàng hiểu rõ hương khói phàm trần chẳng thể làm gì, nhưng nàng muốn để bản thân an tâm.
Phải, Mông Thác đã không dưới một lần nói nàng “cố chấp”, mà nàng quả thật như thế.
Nếu nàng không cố chấp thì nàng sẽ có thể thản nhiên mà buông tay và nói một câu “Cùng quân ly biệt, hai bên đều vui mừng.” Nhưng nàng không làm được như thế.
Ngọc Nương duỗi tay ôm lấy nàng, Trường Đình cũng ôm lấy nàng ấy, lại vùi đầu vào cổ đối phương mà khóc lặng lẽ.
“Ta chán ghét Mông Thác… A Ngọc…” Trường Đình nức nở, miệng mơ hồ nói.
Ngọc Nương lập tức như có chung kẻ địch mà mắng, “Đúng! Hắn quá đáng ghét! Chuyện gì cũng mặc kệ rồi cứ thế chạy mất để lại mình ngươi ở đây khóc.
Con mẹ nó, hắn có còn là nam nhân hay không!”
“Nhưng ta lại thích hắn như vậy…” Trường Đình ôm Ngọc Nương, chôn mặt khóc đến thở hổn hển, “Nhưng ta lại vẫn thích hắn! Ta không còn được gặp lại hắn nữa… Bình thành cách Ký Châu xa như vậy… Ta cũng không thích Tạ Tuân! A Ngọc… Hôm nay ta đã liệt kê một danh sách những ưu điểm của Tạ Tuân, tràn đầy một tờ giấy nhưng ta lại không thể thuyết phục được bản thân mình…”
Ngọc Nương trầm mặc, vạt áo nàng ấy sắp ướt sũng nước mắt của đại tiểu thư Lục thị Bình thành rồi.
Lúc này mà vắt chắc có thể ra nước được —— tất cả đều là nước mắt nước mũi.
Lục Trường Đình… thật sự rất giỏi khóc… Một nửa nước mắt là cho Lục Xước, còn một nửa gần như hiến hết cho Mông Thác.
Lúc cầm đao giết người nàng ấy còn không khóc, cố tình lúc này lại khóc thành như vậy… Là thật sự thích phải không? Nếu không cũng sẽ không thể ôm nàng khóc đến mịt mù thế này.
Cho dù nước mắt có chảy lụt cả Bình thành thì cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Trường Đình càng thêm trầm mặc, Thạch Mãnh ở Bình thành gần 10 ngày, Lục Trường Anh cùng ông ta du ngoạn tới Trù Sơn thế nên một tiểu thư khuê các như Trường Đình cũng không cần phải đi theo.
Trường Đình ở không 10 ngày, trong thời gian đó nàng chỉ ngây người, chép kinh thư, lại đọc sách.
Chân Định đại trưởng công chúa cực kỳ vui mừng, cô nương gia sát phạt quyết đoán là chuyện tốt, hơn nữa con gái họ Lục gả ra ngoài cũng không lo nhà chồng không kính trọng nhưng nếu Tạ Tuân rõ ràng thích nữ tử tính tình hòa thuận thì Trường Đình bày ra bộ dạng này ít nhiều cũng sẽ khiến nhà chồng cảm thấy họ được coi trọng.
Nữ nhân ấy mà, dù hung hãn cường thế thì cũng chỉ có thể cường thế với người ngoài, còn với người bên gối vẫn phải ôn nhu, hiểu ý mới tốt.
Chân Định đại trưởng công chúa tự an ủi nghĩ mình già rồi, không chịu nổi rung chuyển nữa.
Ngày lành bình thản mà qua, ân oán đời trước cứ thế chậm rãi tan thành mây khói.
Bà ta không muốn Trường Đình lại bị cuốn vào lốc xoáy ân oán.
Tạ gia thực tốt, rồi thời gian trôi qua những thù hận dù lớn thế nào cũng sẽ bị củi gạo mắm muối mài cho tan biến dần —— đây là vì sao bà vẫn lựa chọn Tạ gia dù nhận thấy Tạ Tuân và Trường Đình không quá thích hợp.
Thạch Mãnh trở về từ Trù Sơn, Trường Đình cũng đi theo đón nghênh.
Thạch Mãnh nhìn Trường Đình, ánh mắt không khác gì nhìn con gái mình.
Sau khi mọi việc bố trí xong đoàn người Thạch gia khởi hành vào đầu tháng tư.
Bắc địa vào tháng tư gió cát đã bình thản hơn, đoàn người ngựa bên ngoài tường thành cổ kính kéo dài mãi.
Thạch Mãnh tặng cho Trường Đình một cái vòng ngọc cực kỳ quý giá, trong sắc xanh như nước có từng tia màu đỏ như máu, cẩn thận nhìn dưới ánh mặt trời sẽ thấy những vệt đỏ kia giống như một con phượng hoàng trùng sinh từ cát vàng.
Vòng tay này cực kỳ mịn màng, Trường Đình cầm trong tay đã biết là hàng cực phẩm.
Không chỉ nói tới màu sắc mà chỉ nói hình phượng hoàng kia đã đủ để mọi người cảm nhận được cát lợi và phú quý.
Lục gia đã nhiều lần nói rằng hoàng kim có giá, nhưng ngọc là vô giá.
Khi hoạn nạn chỉ cần xem ngọn núi nào có ngọc tốt thì đó chính là điềm báo cát lợi, cùng là điều tiên đoán —— tiên đoán cái gì? Đương nhiên là tiên đoán người sẽ nắm được giang sơn.
Vật cực phẩm nhường này người nào cầm mới biết.
Trường Đình không muốn nhận nhưng Thạch Mãnh lại nói: “A Kiều không nhận chính là coi thường Thạch gia.” Ông ta quả là biết cách thuyết phục người khác.
Trường Đình hé miệng cười với ông ta nói, “A bá tặng đồ thì dù sao cũng phải nói một câu chứ.”
“Đưa cho A Kiều làm của hồi môn!” Thạch Mãnh vung tay lên cười ha hả nói, “Sắp gả cho người ta đúng không? Tạ gia ở nơi xa, A Kiều gả qua chính là chịu khổ.
A bá ta đưa cái vòng cho cháu làm của hồi môn mang theo, cách nói này đủ rồi chứ?”
Đây là lần đầu tiên chuyện này được nhắc tới, lại còn do Thạch Mãnh nói ra nên nó đánh cho Trường Đình một cái trở tay không kịp.
Nàng cố gắng nói với bản thân không được biến sắc mặt, nhưng nàng chỉ lo duy trì biểu tình của mình mà quên mất bản thân đã yên lặng thật lâu không nói gì.
“Bá phụ ra tay hào phóng, đợi đến qua năm thiếp canh đến Trường Anh nhất định sẽ mời bá phụ tới dự lễ.” Lục Trường Anh giúp Trường Đình tiếp lời, lại nhìn Thạch Khoát và nói, “U Châu và Dự Châu liền nhau, bá phụ giao U Châu cho A Khoát xử lý vậy Trường Anh một khi được A Khoát gọi một tiếng Lục đại ca thì sẽ tận lực giúp đỡ, để hai bên thông suốt không bị ngăn cản.
Nếu A Khoát có bất kỳ nhu cầu gì cứ gửi thư.”
Trường Đình ngẩng đầu: Thạch Mãnh giao U Châu cho con thứ Thạch Khoát sao?
Cũng phải, toàn bộ quyền lực của Thạch Mãnh đều tập trung ở Ký Châu, ông ta luôn kiên định với quyết định của mình thế nên đương nhiên sẽ chu đáo phòng ngừa và quét sạch mọi chướng ngại của Thạch Mẫn.
Ông ta cũng coi như tàn nhẫn nhưng nếu Thạch Mẫn có thể được nâng lên ngôi cao thì những gì ông ta đang tốn công sức làm cũng coi như có ý nghĩa.
Chỉ sợ Thạch Mẫn không đỡ nổi vinh hoa này.
Lục Trường Anh bình thản quân tử, Thạch Khoát cũng chắp tay khom người hành lễ, giọng điệu chân thành tha thiết mà cảm tạ.
Thạch Mãnh đi được nửa tháng thì non sông Đại Tấn lại lần nữa thay đổi, nhanh tới độ Trường Đình gần như đã quên mất chuyện kết thân với Tạ gia.
Ấu đế Phù Cù ngồi trên long ỷ ở Kiến Khang đã băng hà.
Lúc này đứa nhỏ mới 5 tuổi, sau khi thừa tướng và quan lại thương nghị đã để thụy hào của hắn là Văn Đế.
Sau đó công văn được ra roi thúc ngựa đưa tới 23 châu của Đại Tấn.
Lục Trường Anh cũng không ngoài ý muốn, phong thư vẫn còn nguyên xi bị hắn ném lên bàn không thèm đọc.
Thần sắc hắn bằng phẳng, nhẹ giọng nói, “Cọng rơm cuối cùng cũng sụp, phiên vương khắp nơi sợ sẽ đại loạn.”
“Mới năm tuổi…” Chân Định đại trưởng công chúa duỗi tay đón lấy công văn, “A Cù mới năm tuổi.
Băng hà cũng tốt, lúc ấy chọn hắn chẳng qua là kết quả đấu đá của Tần Tương Ung và đám sĩ tộc Kiến Khang mà thôi.
Tần Tương Ung muốn chọn một tiểu hoàng đế thân thể yếu ớt để ông ta có cái cớ thay thiên tử hiệu triệu chư hầu.
A Cù ngày cũng như đêm bị ông ta bắt uống thuốc chỉ để thành toàn tâm tư của ông ta.”
Chân Định đại trưởng công chúa họ Phù, nhưng người khác cũng biết bà ấy là Lục Phù thị.
Chữ Lục đứng ở phía trước.
Trường Đình vẫn tiếp tục thêu thùa, nàng đang thêu một đóa phù dung màu trắng.
Lúc này chỉ có thêu thùa mới khiến tâm nàng trầm tĩnh.
Đại khái đây cũng là hành động của Lục Trường Anh, ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn, một chiêu mất mạng.
Tiểu hoàng đế không còn thì đám phiên vương mới có cớ để náo loạn.
Tần Tương Ung nắm giữ triều đình của Phù gia nhiều năm, phiên vương muốn ra tay hẳn sẽ tính sổ với ông ta đầu tiên.
Nhưng … Phù Cù…
Chân Định đại trưởng công chúa đọc nội dung công văn thật nhanh, càng đọc bà càng nhíu mày chặt hơn sau đó đưa công văn cho Lục Trường Anh, “Đúng là nói bậy! A Cù bị chứng tim đập nhanh đã lâu nhưng Tần Tương Ung lại ban chết hoặc rút lưỡi đám ngự y và người hầu cận bên cạnh hắn.
Cuối cùng ông ta chỉ có một câu ‘vì bệnh đột ngột mà băng hà’, ngoài ra không nói gì nữa!”
“Ông ta còn có thể nói cái gì nữa?” Lục Trường Anh cười cười nói, “Người đã không thấy thì ông ta chỉ có thể nói người đã chết chứ còn có thể nói gì.
Không những ông ta không nói được gì mà thậm chí còn không cho người khác được nói.”
Trường Đình dừng tay, lòng đột nhiên thấy nhẹ nhàng hơn.
Chân Định đại trưởng công chúa nhìn về phía Lục Trường Anh hỏi, “Hiện tại A Cù đang ở đâu?”
“Đang trên đường tới Dự Châu.” Lục Trường Anh dựa lưng lên ghế, đôi mắt rũ xuống nhìn bức thư nửa mở sau đó cười nhạt như gió phất qua, “Lúc đưa linh cữu, quan tài sẽ không cẩn thận bị mở ra, bên trong lại chẳng có cái gì.
Nếu vậy đám phiên vương sẽ nghĩ thế nào đây?”
Thạch Mãnh nhất định đã muốn làm như thế từ lâu.
Nhưng chỉ có Lục gia mới làm được những việc này, chỉ có Lục gia mới với được bàn tay đến tận Kiến Khang.