Chân Định đại trưởng công chúa không cho xen vào, Lục Trường Anh lại thuận nước đẩy thuyền vì thế hai việc đều rơi vào tay Vinh Hi viện.
Chân Định đại trưởng công chúa lúc này cực kỳ hưng phấn, bà hận không thể đưa ra chương trình cho mọi chuyện từ việc bố trí từ đường đến sắp xếp điểm tâm, nước trà cho khách.
Trường Đình càng nghĩ càng hoảng hốt, càng nghe càng kinh hãi, những vui mừng từ đêm qua đến nay như cơn thủy triều rút xuống, biến mất hầu như không thấy.
Nàng quan tâm đến vết thương của Mông Thác, lại lo lắng đến lễ trao thiếp canh nửa năm sau.
Người Đại Tấn coi trọng lễ trao thiếp canh của hai bên.
Lúc ấy hai nhà sẽ mang tờ giấy viết ngày tháng năm sinh của hai đứa trẻ ra mà so, đặt ở từ đường của mỗi nhà trong ba ngày để mong nhận được sự đồng ý của tổ tiên.
Hai bên nam nữ đều có thể chủ động đưa thiếp canh tới, cái này khác với sính lễ và của hồi môn, cũng không phân nam nữ.
Nói ngắn gọn lại thì có thể là Tạ gia mang thiếp canh của Tạ Tuân tới Bình thành, cũng có thể là Lục gia đưa thiếp canh của Trường Đình qua Bạch Sơn.
Ai đưa ai nhận còn phải xem ai để ý tới việc hôn nhân này hơn.
Lễ trao thiếp canh là để báo cho tổ tiên, trừ phi Tạ Tuân chết, nếu không sẽ không còn đường mà quay đầu.
Hôm qua Trường Đình cũng chưa hỏi Mông Thác xem hắn định làm gì.
Vì quá hưng phấn nên nàng cũng chẳng nghĩ quá nhiều.
Bọn họ nên làm cái gì đây?
Trường Đình chỉ nghĩ tới đây đã thấy đau đầu.
Chân Định đại trưởng công chúa đang vui hớn hở mà sắp xếp còn Trường Đình lại rũ mắt buồn rầu.
Lục Trường Anh có vẻ cũng hứng thú nên thậm chí còn cùng chơi mấy ván bài với bà mình, lại giả bộ thua hai xuyến tiền đồng.
Chân Định đại trưởng công chúa cười vui vẻ, cả phòng như có gió xuân phất qua, tâm tình Trường Đình cũng theo đó dần bình tĩnh hơn.
Nhưng vừa xoay người thì nàng lại nóng ruột —— mới vừa về tới Nghiên Quang Lâu nàng lập tức sai người đi hỏi thăm tình hình vết thương của Mông Thác, ai biết lại không hỏi được gì.
Kẻ mồm mép linh lợi như Bạch Xuân cũng không rõ tình hình thôn trang hiện tại như thế nào.
Bạch tổng quản bị hỏi thì ngây ra, chỉ nói: “Trái cây ở thôn trang sắp chín, nếu Đình đại cô nương muốn ăn thì tiểu nhân sẽ cho người hái mang tới nhé?”
Trường Đình nhẫn nhịn, ai con mẹ nó thèm ăn trái cây chứ! Đến cuối cùng nàng định đi hỏi Bách Tước nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không yên tâm để lộ chuyện của nàng và Mông Thác trước mặt anh trai.
Có trời mới biết anh trai nàng sẽ nghĩ thế nào!
Nàng xác định vì nàng Lục Trường Anh dám vung đao giết người, cũng xác định anh mình mà biết nàng và Mông Thác có quan hệ thì đại khái sẽ hạ độc tên kia mất…
“Ngươi đề phòng A Anh a huynh có khác gì phòng cướp không?” Hồ Ngọc Nương vỗ vỗ lưng Trường Đình để trấn an nàng: “Ngươi đi tới đi lui ta hoa hết cả mắt, Mông Thác có thể xảy ra việc gì sao? Lúc hắn túm chặt ôm lấy ngươi không phải sức rất lớn hả? Ngươi đừng có tự mình dọa mình nữa! Nói gì thì nói ngươi và Lục Trường Anh là máu mủ, có cái gì ngươi không thể nói với anh mình chứ? Nếu ngươi không thử nói thẳng với anh trai thì cùng lắm là chờ gậy đánh uyên ương, ta và các ngươi cùng nhau bỏ đi thiên nhai là được!”
Trường Đình dừng bước chắp tay cầu xin: “Ngươi đừng đọc thoại bản nữa được không? Cầu ngươi đó.”
Hồ Ngọc Nương chép chép miệng xoay người, tay gác sau đầu nói, “Dù sao thì tự ngươi cũng nghĩ kỹ đi.
Anh trai ngươi là người duy nhất trên đời này sẽ không tổn hại tới ngươi.
Nếu ngươi muốn bản thân tự gánh vác thì ta sẽ ủng hộ, nếu ngươi cần hỗ trợ ta cũng sẵn sàng.”
Trường Đình nhìn Hồ Ngọc Nương mà mấp máy môi.
Quả thực nàng sợ nói với Lục Trường Anh, nhưng không biết lý do vì sao lại như thế.
Nàng cứ thế sợ hãi, giống như lúc trước đánh vỡ lư hương sợ cha phát hiện.
Nàng vừa gây chuyện náo loạn thì Lục Trường Anh khẳng định sẽ khó xử, đầu tiên là không tiện giải thích với Tạ gia, sau đó chỉ sợ hắn và Chân Định đại trưởng công chúa khó mà tiếp nhận Mông Thác.
Càng đừng nói tới gả nàng cho Mông Thác —— đây là quan niệm ăn sâu bén rễ của sĩ tộc.
Vì sao Ung Châu Dữu thị bị nghìn người chỉ trích, không một ai trong đám sĩ tộc không khinh thường nhà bọn họ? Lý do lớn nhất chính là vì Ung Châu Dữu thị nguyện ý cưới bất kỳ kẻ nào, cũng nguyện ý gả con gái cho bất kỳ kẻ nào.
Mà Ung Châu Dữu thị chẳng qua chỉ là sĩ tộc hạng hai, còn Bình thành Lục thị lại là sĩ tộc đứng đầu, thịnh vượng mấy trăm năm.
Trường Đình ôm mặt than dài một tiếng, nghĩ nghĩ một lúc nàng cũng cởi giày bò lên giường ấm dựa vào Hồ Ngọc Nương sau đó chơi xấu: “Ta mặc kệ.
Mông Thác nói nhất định sẽ không phụ ta.
Vậy hắn phải cố vì ta mà chịu đựng, không những phải khỏe lại mà còn phải vẻ vang cưới ta vào cửa, lúc ấy mới coi như không phụ ta!”
Hồ Ngọc Nương cười ha hả sau đó dùng giọng điệu nhà cái mà ra giá, “Ta cược 5 đồng Ngũ Thù, theo cá tính liều mạng hận không thể ôm mọi việc vào ngực của ngươi thì ngươi tuyệt đối sẽ không cứ vậy buông tay mặc kệ!” Hồ Ngọc Nương xoay người cười tủm tỉm, “A Kiều, ngươi biết trong thoại bản cuối cùng vì sao Uyển Cơ gả được cho Thôi Sinh không?”
Trường Đình lắc đầu.
“Là do thần binh giáng xuống giúp đỡ!” Hồ Ngọc Nương đứng dậy thổi tắt ngọn nến, “Bồ Tát hiển linh lén trợ giúp Thôi Sinh được thăng quan tiến chức, như diều gặp gió lên tới chức Thừa Tướng, thế là Uyển Cơ trở thành Thừa Tướng phu nhân…”
Bồ Tát hiển linh…
Thế đạo này làm gì có Bồ Tát.
Kẻ có thể giúp mình chỉ có bản thân mình thôi!
Trường Đình dụi dụi mắt, xoay người đưa lưng về phía Ngọc Nương, trong lòng than thở cầu cho Mông Thác mau mau khỏe lại, rồi cầu Lục Trường Anh đại phát từ bi.
Nàng cho rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng ai biết vừa nhắm mắt đã rơi vào mộng đẹp.
Hai ngày liên tiếp nàng lặng lẽ thám thính khắp nơi, đến phòng bếp nhỏ cũng không bỏ qua.
Nàng còn nghĩ tới chuyện cho người tới kho dược liệu đối chiếu sổ sách, ai biết vừa đối chiếu nàng đã khiếp sợ.
Hai cây nhân sâm tốt nhất đều bị lấy đi! Còn có những thứ thuốc bổ huyết khí như hoàng kỳ, đương quy và sâm núi cũng đều bị lấy đi rất nhiều!
Thương này đến tột cùng là nghiêm trọng tới mức nào mới phải dùng tới nhân sâm?!
Nhân sâm chính là thứ dùng để giữ một hơi đó!
Trường Đình càng thêm luống cuống.
Sốt cao không lùi là chuyện không lớn không nhỏ, chỉ cần lơ đãng sẽ có thể mất mạng!
Nếu những lời Mông Thác nói ngày đó là những lời cuối cùng hắn nói với nàng thì có lẽ nàng cũng chẳng lưu luyến gì mà rời bỏ trần thế này.
Trường Đình buồn hai ngày, Mãn Tú thì đi khắp nơi dò hỏi, cuối cùng cũng tìm được một nhà có con trai đang làm việc ở thôn trang.
Nhà kia nói cũng không rõ ràng lắm, cái nào cũng đúng, “… Đêm hôm qua lại có vài vị lang trung đi cả đêm tới thôn trang, con trai nô gia chỉ là người làm công nên chỉ có thể loanh quanh bên ngoài.
Hắn thấy mấy chậu máu loãng bị bưng ra, sau đó không còn gì nữa.”
Trường Đình chỉ thấy chân mềm nhũn, suýt nữa không đứng nổi.
Nàng cần phải biết tình hình hiện tại của Mông Thác!
Trong Vô Tự Trai an tĩnh không một bóng người, đám tiểu nha hoàn đi đường lặng lẽ không phát ra tiếng động.
Trường Đình đẩy cửa vào thì thấy Lục Trường Anh đang múa bút vẽ tranh, hắn vẽ con trâu đang cõng ông già nông dân.
Thấy cửa “Kẽo kẹt” một tiếng hắn ngẩng đầu, tay vẫn không ngừng, chỉ có ánh mắt là nhìn Bách Tước nói, “Rót trà cho đại cô nương.”
Bách Tước nhẹ tay nhẹ chân mang một chén trà nóng tới, Trường Đình đón lấy nhưng không uống mà cứ vậy cầm trong tay.
Lục Trường Anh lại vùi đầu vẽ hai nét rồi mới gác bút mỉm cười nói, “Vốn ta tưởng A Kiều có thể nhịn thêm hai ngày nữa, ai biết mới 5 ngày muội đã không nhịn nổi.”
“Lạch cạch” một tiếng, Trường Đình run tay khiến chén trà rơi xuống đất.