Người đã tỉnh nhưng thần trí lại vẫn bàng hoàng.
Các vị thúc thúc ngày ngày bất khuất kéo tới, Lục Trường Anh lấy lễ tiếp đãi, Trường Đình châm ngòi thổi gió, à không, dệt hoa trên gấm.
Đám thúc bá vừa tức giận thì nàng và tiểu A Ninh đã cười lộ lúm đồng tiền như hoa mà thêm trà, rót nước lại ôn nhu trấn an vài câu.
Tiểu A Ninh chớp đôi mắt to, cất giọng non nớt nói, “… Lúc cha còn sống thanh danh rất tốt, là điển hình của sĩ tộc, nhưng Lục gia lại suýt nữa bị huỷ diệt.
Hiện tại ca ca chưởng quản gia đình, đương nhiên cũng để ý tới Lục gia.”
Cũng phải, nói tới người để tâm đến Lục gia thì không ai dám tranh vị trí đệ nhất của Lục Trường Anh.
Các vị thúc bá trăm mối cảm xúc ngổn ngang, bọn họ xoa đầu tiểu A Ninh, lại uống trà cho Trường Đình đích thân rót sau đó phất tay áo bỏ đi.
Con đường trên thế gian này đều là do người ta đi mà thành, sau khi chịu quá nhiều tôi luyện đại khái người ta sẽ hiểu đi đường nào nên mặc giày nào.
Lục gia không phải xuất thân thấp hèn, thủ đoạn quá tàn nhẫn chỉ có thể chèn ép nhất thời, tuyệt đối không phải kế lâu dài.
Lục Trường Anh là kẻ thượng vị, là văn nhân mặc khách, vũ khí trên tay hắn không nên là đao.
Ung Châu bị Thạch gia chiếm, Trường Đình tính tính thì thấy tin tức Dự Châu Lục thị và Thạch gia liên minh hẳn sẽ truyền khắp Đại Tấn trong vòng một tháng.
Nói cách khác trong một tháng này Dự Châu, Ký Châu, U Châu và Ung Châu phải làm tốt phòng bị bố trí.
Bọn họ phải phòng bị Phù Kê, đống mãng phu của Phù gia đang rơi vào nội chiến và cả những kẻ khác đang muốn thừa cơ tranh giành mảnh đất Trung Nguyên này.
Bốn châu thành này và Nửa Đồng thành phải được bao vây kín mít như cái thùng sắt mới được.
Trường Đình nói những lời này với Lục Trường Anh lại chỉ thấy hắn bật cười, “Cho ta một tháng để bố trí phòng vệ sao? Vậy vì sao không dùng thời gian này để tiến công?”
Trường Đình ngẩn ra, sau đó đột nhiên nghĩ bản thân có phải có vấn đề rồi hay không…
Lục Trường Anh nhanh chóng trấn an nàng, “Muội có biết người lãnh binh tấn công Ung Châu ngày đó là ai không?”
“Chắc là Mông Thác.” Trường Đình rầu rĩ không vui nói.
Lục Trường Anh ngây ra: “Sao muội biết được?”
Sau đó hắn đột nhiên nổi trận lôi đình, “Hắn đánh nhau mà cũng không chịu an phận! Hắn lẻn vào Quang Đức Đường lúc nào?! Sao không ai nói với ta! A Đổ! A Đổ!”
Nói thật thì việc một vị công tử vốn nhẹ nhàng lại vén rèm lên lớn tiếng gọi hạ nhân cũng không phải chuyện ngày nào cũng thấy.
Trường Đình nhanh chóng kéo tay hắn lại, “Nếu là Thạch Mẫn xuất binh thì huynh cố ý hỏi muội làm gì!”
Lục Trường Anh lập tức cứng lại, đồng thời rơi vào suy tư hỗn độn…
Trận kia là Mông Thác đánh sao?
Trường Đình lẳng lặng nghĩ, Thạch Mãnh đem U Châu cho con thứ Thạch Khoát và dặn dò hắn quản lý cho tốt.
Hiện giờ Thạch gia lại đánh được Ung Châu, và tòa Nửa Đồng thành quan trọng kia thế thì Ung Châu sẽ rơi vào tay ai? Thạch Mãnh sẽ cho đứa cháu ngoại chút chỗ tốt và đưa Ung Châu cho Mông Thác sao? Nếu cho Mông Thác chứng tỏ trong tay lão nhị Thạch gia đã có hai thành trì.
Nhưng nếu không cho vậy vì sao Mông Thác phải liều chết đánh hạ nơi này? Nếu hắn phải chắp tay nhường cho Thạch Mẫn thì chẳng lẽ hắn sẽ không buồn lòng thất vọng sao?
Phải, Thạch Mãnh nắm rất nhiều đại tướng trong tay, bọn họ đều am hiểu bài binh bố trận và tâm tư giảo hoạt.
Nhưng ai có thể cùng Thạch gia đi đến cuối cùng?
Tự nhiên là một Mông Thác tuổi còn nhỏ, lại cùng huyết thống và có liên hệ với người thừa kế tương lai của Thạch gia rồi.
Quan hệ huyết mạch là tự nhiên, Thạch Mãnh căn bản không cần tiêu hao sức lực đi thuyết phục.
Chỉ cần ông ta không khiến người ta quá thất vọng buồn lòng thì Mông Thác chính là quân át chủ bài tiềm lực của Thạch gia.
Hẳn là Thạch Mãnh muốn mài giũa Mông Thác thành một thanh kiếm, một thứ Thạch Mẫn có thể dùng thuận tay.
Cho nên “tiến công” trong miệng Lục Trường Anh đại khái hơn phân nửa đều là do Mông Thác đi làm, đao tới máu chảy.
Mông Thác phải cho nàng ngày tháng càng tốt hơn, đại khái là cần hắn lấy mạng ra mà tranh giành.
Trường Đình thực đau lòng, nàng túm góc áo anh mình nhỏ giọng hỏi, “Ca ca, huynh có biết tình hình của Mông Thác hay không? Hắn có bị thương không?”
“Hẳn là không bị thương.” Lục Trường Anh không chút để ý nói, “Hắn gửi tin cho ta nhưng không thấy đề cập, mà ta cũng không hỏi.
Nhưng hai vết đao chém trên ngực hắn sợ là còn chưa khỏi hẳn, lúc trước lang trung hy vọng hắn nghỉ ngơi ít nhất một năm không được động đao động thương.
Nhưng mãnh tướng lại phải xung phong ủng hộ sĩ khí của binh lính, tám phần là hắn căn bản không để ý tới lời lang trung nói.”
Trường Đình “Ai nha” một tiếng, lực tay cũng nặng hơn, “Huynh mau đưa tin kia cho muội đọc xem!”
Lục Trường Anh hé miệng duỗi tay lấy mấy tờ giấy có vài nếp gấp từ đống giấy tờ trên bàn và đưa cho nàng.
Trường Đình vội vàng đoạt lấy nhưng chỉ thấy tình hình chiến đấu, lương thực… Trên giấy là chữ viết ngoáy, dù không đẹp nhưng lại nghiêm túc chính thống.
Cả ba trang đều là phân tích về Ung Châu, cùng với tình hình chiến đấu.
Hắn viết với đạo lý rõ ràng, ngay ngắn lại cực có trật tự.
Trường Đình lăn qua lộn lại nhìn nhìn, rốt cuộc cũng nhìn thấy một câu: “Mong Đại lang quân gửi lời hỏi thăm của mạt tướng tới Trường Đình, Trường Ninh và Ngọc Nương.”
Trường Đình miết lòng bàn tay trên giấy, đúng chỗ có viết hai chữ “Trường Đình”.
Hai chữ này được hắn viết càng thêm đoan chính, mỗi nét dọc ngang đều giống như lấy thước đo rồi mới viết.
Rõ ràng chữ quá quy củ, nhưng nàng lại không hiểu sao vẫn nhìn thấy vài phần đẹp đẽ.
Nàng hơi nhớ và lo lắng cho hắn.
Lục Trường Anh khoanh tay trước ngực trợn trắng mắt.
Chữ như cứt chó, có cái gì mà đẹp?
Lục Trường Anh hừ lạnh một tiếng trong lòng nhưng trên mặt lại cười nói, “Chờ Mông Thác trở về không biết ta có nên đưa cho hắn một quyển chữ mẫu của cha không nhỉ? Hay ta đưa cho hắn bảng chữ mẫu của Tạ Tông Khanh? Vẫn nên dùng bản của Tạ Tông Khanh đi, xem như học vỡ lòng.”
Trường Đình yên lặng gấp tờ giấy viết thư kia lại, quyết định không thèm để ý tới Lục Trường Anh nữa.
Ngoài thành Dự Châu có khói thuốc súng nổi lên bốn phía, các chư hầu hoặc ngo ngoe rục rịch, hoặc chiêu binh mãi mã chuẩn bị cắm một tay.
Lưu dân tán loạn, lại có đám anh hùng xuất thân nông dân như Trần Thắng, Ngô Quảng muốn mượn lúc này để xây dựng cơ đồ.
Giang sơn Đại Tấn như một cái bản đồ vỡ nát, các nhà, các châu dấy binh đánh nhau cực kỳ vui vẻ.
À, ngoại trừ Phù Kê lúc này đang đánh nhau tưng bừng với đám anh em trong họ tộc ở Kiến Khang.
Đúng, kẻ xui xẻo này có lẽ còn chưa biết hang ổ nhà mình đã bị người ta bưng đi.
Các con đường truyền tin đều bị lấp kín, muốn báo tin sẽ phải vòng qua Dự Châu, nhưng nơi này như tường đồng vách sắt, vì thế việc báo tin sẽ càng tốn nhiều thời gian hơn.
Đó là lý do vì sao Trường Đình đưa ra khoảng thời gian 1 tháng.
Bên trong thành Dự Châu lại an tĩnh tường hòa, thành Ung Châu bị phá chưa đến 10 ngày là tới năm mới.
Chân Định đại trưởng công chúa chọn 2 ngày trong tháng giêng, ngày đầu tiên là lập linh đường trừ phục cho Hồ Ngọc Nương, ngày thứ hai vào 17 tháng giêng thì lập linh đường trừ phục cho ba anh em đại phòng.
Trường Đình thay áo tang ra rồi mặc một cái áo màu hồng cánh sen và váy màu nguyệt bạch, bên ngoài là một cái áo khoác mỏng ngắn tay.
Nàng cung kính dập đầu ba cái trước linh đường.
Lục Trường Anh thắp ba nén hương sau đó lặng yên không nói gì, trên đầu hắn lúc này cũng buộc khăn vải màu sắc.
Tiểu A Ninh còn nhỏ nên ký ức cũng mỏng, con bé không còn nhớ rõ trước kia đã xảy ra những gì.
Trường Đình và Trường Anh đều mang cá tính như vậy nên hoàn toàn che chở đứa em út.
A Ninh đã 10 tuổi nhưng vẫn hồn nhiên, con bé dựa vào bên người Trường Đình nhỏ giọng hỏi, “Sao bài vị của mẫu thân lại đặt song song với bài vị của Tạ gia a mẫu thế?”
Phù thị là vợ sau của Lục Xước, ở trước mặt vợ cả vẫn phải hành lễ của thiếp, cho dù chết cũng không được đứng ngang hàng.
Nhưng Lục Trường Anh lại kiên trì đặt bài vị của Phù thị song song với bài vị của Tạ Văn Tích, không hề phân tôn ti trước hay sau.
Ân đức của Phù thị không báo được nên Lục Trường Anh chỉ có thể làm chút việc nhỏ này coi như bù đắp.
Trường Đình cười một cái sau đó nhìn về phía bài vị của Phù thị và ôn nhu nói với A Ninh, “Bởi vì các nàng đều là nữ nhân đáng được tôn kính, đều là chủ mẫu mà con cháu Lục gia đời đời khó mà quên được, cũng chẳng phân biệt trước sau.”
A Ninh nhếch miệng cười tít hết cả mắt.
Lúc ra khỏi linh đường bọn họ thấy Nga Mi đứng ở đầu hành lang chắp tay nhấp miệng cười nói, “Đại trưởng công chúa mời Đại lang quân, đại cô nương, nhị cô nương tới Vinh Hi Viện.” Lục Trường Khánh vẫn ở Quang Đức Đường, nhưng đã không ai gọi nàng ta là nhị cô nương nữa.
Lục gia nhị cô nương lúc này chính là A Ninh.
Tháng giêng bông tuyết bay đầy trời, hành lang có gió lùa nên Trường Đình vội quấn chặt áo khoác.
Còn chưa tới Vinh Hi Viện nàng đã nghe thấy Hoàng Ẩu vui vẻ reo lên.
“… Nói đến cùng cũng là coi trọng A Kiều của chúng ta, nếu không làm gì có chuyện vừa qua lễ trừ phục bọn họ đã cho người truyền tin đến chứ? Gửi tin thôi cũng không có gì, ngài nhìn đống sâm núi, khăn tay, và đồ trang sức này là thế nào? Chỉ là một chút quà mọn đã lớn như thế, nếu sau này sính lễ tới hẳn phải dọn sạch Quang Đức Đường mới đủ chất đồ mất!”
Trường Đình lập tức dừng bước, Lục Trường Anh nhẹ vỗ lưng nàng, giọng bình tĩnh nói, “Đừng hoảng hốt.”
Lục Trường Anh vừa dứt lời đã có người đi ra xốc mành chính đường của Vinh Hi Viện.
Bọn họ vừa thấy là hắn đã vội kéo cả tấm mành lên, Chân Định đại trưởng công chúa thò người ra cười hỏi, “Thay đổi quần áo khiến hai tiểu cô nương thoạt nhìn tốt hơn nhiều.
Hiếu thảo là ở trong lòng, không phải ở xiêm y.
Dâng hương chưa?”
Trường Đình cởi áo khoác đưa cho Mãn Tú sau đó giúp tiểu A Ninh cởi áo ngoài, miệng thì cười đáp lời bà ta, “Chúng cháu thắp hương rồi, còn dập đầu ba cái xem như báo cho cha mẹ biết ba chúng cháu vĩnh viễn hiếu thuận với bọn họ.
Ngày mai cháu và đại ca sẽ tới dâng hương cho Trường Mậu a huynh.”
Trường Đình ngồi xuống nở nụ cười uyển chuyển, “Hoàng Ẩu nói phải dọn dẹp sân viện là sao? Có người sắp tới ư?”
“Còn không phải sao?!” Chân Định đại trưởng công chúa cất giọng hân hoan, “Tạ gia đã gửi tin nói mùng 1 tháng 2 bọn họ sẽ tới Bình thành, vừa lúc đón tiết mùng 2 tháng 2 rồng ngẩng đầu! Người tới nhiều, phải dọn một cái sân mới được.”
Hoàng Ẩu cười khanh khách tiếp lời, Chân Định đại trưởng công chúa lại “Ai da” một tiếng, “Đừng dọn vội! Ta đúng là hồ đồ! Nam khách và nữ quyến đâu thể ở chung được! Bỏ qua Quang Đức Đường đi, mau dọn dẹp dịch quán trong thành, nhất định phải tốt, cùng đừng ở chỗ Thạch Mãnh ở lần trước.
Ta sợ thái phu nhân khó chịu nên đã chọn dịch quán ở thành Tây, nhân nửa tháng này mau thu dọn, cái gì cần trang trí thì làm đi, cái nào cần đổi thì đổi.
Nhất định phải khiến thái phu nhân ở thoải mái.”
Tạ thái phu nhân… bà ngoại của Trường Đình cũng tới ư?
Là tới đưa thiếp canh sao?!
Trường Đình nắm chặt tay, lại nghe Lục Trường Anh hỏi, “Khách nam là cậu ư? Nếu cậu tới thì dịch quán bên ngoài có tốt sợ cậu cũng không ở quen.”
“Không chỉ có cậu của ngươi mà còn có Tạ Đại lang quân cùng vài vị thúc bá của Tạ gia.” Chân Định đại trưởng công chúa cực kỳ vừa lòng nói.
Tạ gia coi trọng việc hôn nhân này nên bà đương nhiên vừa lòng.