Thạch Mãnh hầm hừ không nói một lời.
Ông ta không ngốc và càng không điên.
Chẳng lẽ ông ta không nhận ra so với con cả thì Thạch Khoát càng là đứa có tâm cơ và lòng dạ hay sao? Ông ta biết! Ông ta luôn biết! Chẳng qua ông ta vẫn không thể cam lòng, cũng không chịu tin.
Thạch Mãnh ông ta mười mấy năm mang theo Thạch Mẫn bên người dạy dỗ vậy mà con ông ta lại không học được tí tài cán gì hay sao!? Chẳng lẽ đầu óc Thạch Mẫn lại ngu xuẩn đến mức ấy ư?!
Đáng tiếc đúng là hắn không học được gì…
Đáng tiếc hắn quả thực đúng là ngu xuẩn…
Lòng Thạch Mãnh cứng lại, nhiều năm như vậy, từ khi Thạch Mẫn bao nhiêu tuổi ông ta đã mang theo đứa con cả này bên người nhỉ? Hình như là lúc Thạch Mẫn bảy tuổi, từ nhỏ nó đã là đứa bé chắc nịch, đứng tấn có thể kéo hai nén hương, đội lu đá, chơi kiếm, đánh trống luyện võ… Tay nó lúc ấy cứng rắn, nổi hai con chuột be bé, vừa nhìn đã biết là con sói con…
“Không liên quan tới việc 10 năm trước!” Thạch Mãnh không hề kiên nhẫn nhìn Dữu thị một cái, “Mắt bà không tốt, đêm rồi còn may vá gì nữa? Giao cho phòng kim chỉ hoặc cho Lý thị ấy…” Nói xong ông ta lại thò người qua duỗi tay định cầm cái khung thêu và kim chỉ trong tay Dữu thị bỏ qua một bên.
Ai biết Dữu thị “Bang” một tiếng đánh lên mu bàn tay ông ta mắng, “Tôi làm áo lót cho ông cũng hơn 20 năm rồi đó!”
“Hơn hai mươi năm trước căn bản không có nha hoàn đắc lực, mọi việc không thể không làm, đều phải nhờ cậy thị tỳ của bà…”
Thạch Mãnh thở dài một tiếng, tay nắm chặt góc áo, một chân gác trên giường đất, cả người lại trượt xuống mà nằm, “Mấy nha hoàn hầu hạ toàn bộ Thạch gia từ trên xuống dưới, tới đại ca cũng có mặt mũi sai bảo nha hoàn của bà, đúng là không biết xấu hổ!”
Dữu thị vỗ vỗ lưng cho Thạch Mãnh.
Lúc bà ta mới được gả tới đây thì Thạch gia ngoài bạc chẳng còn thứ gì khác.
Nhà họ Dữu cũng vì tham tiền của Thạch gia nên mới đồng ý gả con gái.
Nhưng bạc lại không mua được nha hoàn, bà tử và quản sự đắc lực, cũng càng không mua được phong thái của thế gia.
Thạch lão thái gia và lão phu nhân hành sự luôn theo nếp cũ, không thể thoát khỏi vòng luẩn quẩn.
Ký Châu này khi ấy đông một khối, tây một khối, Thạch gia ở phía đông một thời gian lại đổi sang phía tây, lưu lạc khắp nơi.
Bọn họ căn bản không biết thế nào là nhà.
Bà ta tốt xấu cũng xuất thân Ung Châu Dữu thị, là tiểu thư sĩ tộc được nuôi dưỡng trong nhà nên cực kỳ chán ghét đám tôi tớ được chăng hay chớ của Thạch gia.
Mấy bà tử thậm chí còn không may được một đường chỉ ngay ngắn, làm chuyện gì cũng có lệ.
Dù thế bà ta cũng chẳng thể làm gì, đằng trước còn một vị đại tẩu xuất thân không cao và một bà mẹ kế tính tình khó chịu.
Vì thế bà ta phải chịu rất nhiều khổ nhưng lại không biết phải nói với ai.
Lúc này may vá mấy thứ quần áo lại khiến bà ta nhớ lại quá khứ, cùng những gian nan của lúc trước.
Thạch Mẫn cũng đi theo bọn họ chịu khổ nhiều năm qua.
Thức ăn của Thạch gia quả thực khó nuốt, canh tương múc chén lớn, thịt dê chặt to đến độ nhai mãi không nát, cái gì cũng chém to kho mặn, nguội tanh nguội ngắt… Nhà bọn họ có bạc, nhưng Thạch lão thái gia xuất thân mã phu, ông ta có thể bỏ số tiền lớn mua binh mã, mua cỏ khô lại không muốn bỏ tiền mua chút đồ mà đám tiểu lang quân thích ăn.
Hơn nữa ông ta luôn nói “Con trai sao có thể nuôi kiểu nuông chiều thế được? Cẩn thận không lại nuôi thành cô nương thì chết!”…
“Chuyện trước kia đừng nói tới nữa.
Còn có liên quan hay không thì ta tự biết.
Bà nói nhiều làm gì?”
Nghe tới đây Dữu thị lập tức bỏ kim xuống, chăm chú nhìn Thạch Mãnh.
Bà ta thấy chồng mình như già đi 5 tuổi, chân tóc đã bạc, thịt trên mặt cũng biến mất, cả mặt hóp lại lộ xương gò má và trán.
Ông ta vốn dĩ lớn lên hung hãn, hiện giờ vừa nhìn lại càng thêm hung hãn giống sơn phỉ đại vương ở trong núi.
Mở rộng thành, bài binh bố trận, trước kia phải tính kế Tần Tương Ung, bây giờ phải ngáng chân Phù Kê.
Ông ta dốc mọi sức lực mà gây dựng cơ đồ.
Trong hậu trạch còn hai đứa con trai đã lớn, một núi lại không thể chứa hai hổ.
Hơn nữa hai con hổ này một con mạnh và con còn lại yếu, khó đảm bảo sẽ không đánh nhau.
Có quá nhiều việc phải lo.
Thạch Mẫn và Thạch Khoát, Thạch Mãnh… và anh trai ông ta…
Dữu thị than dài một hơi: lúc cưới bà thì bạc của Thạch gia đã nhiều như nước.
Thạch lão thái gia hùng tâm bừng bừng, lấy năm vạn bạc trắng đập cửa Dữu thị cầu cưới bà ta cho con thứ của mình.
Nhưng anh trai Thạch Mãnh lớn hơn ông ta 5 tuổi lại chỉ cưới con gái của một tiên sinh dạy học.
Hai bên vì thế mà ganh đua, cuối cùng Thạch Mãnh quyết định thế chỗ anh mình.
Nhưng thay thế bằng cách nào? Những khúc chiết trong đó không cần nói, chỉ biết cuối cùng Thạch Mãnh để lại cho anh mình một cái mệnh, nhưng bệnh tật đầy người.
Đại phòng hiện giờ chỉ có cô nhi quả phụ, dưới gối chỉ có một đứa con gái duy nhất là Thạch Uyển.
Mười năm, đến đá còn phải bị nước chảy mòn đến thay hình đổi dạng huống chi lòng người.
Ấy vậy mà Thạch Mãnh Vẫn tâm như sắt.
Lập đích, dĩ trưởng bất dĩ hiền, lập tử dĩ quý bất dĩ trưởng.
(Nếu chọn người thừa kế nên chọn con trưởng, bất kể tài năng hay không.
Nếu không có con trưởng phải lập con thứ thì chọn kẻ có mẹ xuất thân cao quý, không chọn thứ trưởng tử).
Quy tắc lập ra một khi bị phá vỡ thì thiên hạ sẽ chẳng còn trật tự nữa.
Thạch Mãnh là người có lòng dạ, bản lĩnh, năng lực đều giỏi, thế nên ông ta mới tranh được tới bây giờ.
Nhưng nếu con cháu sau này không nên thân, chỉ biết đấu đá thì phải làm sao!? Con trưởng được dạy dỗ từ nhỏ đương nhiên là phải ưu tiên nhưng trên đời cũng có mấy người tâm chí kiên định được như Thạch Mãnh, lại có mấy người văn thao võ lược được như Thạch Khoát? Thạch gia tổ tông nửa đời chìm nổi đánh được giang sơn sao có thể để đám người có tâm mà không có lực bại hoại dày xéo chứ?
Nếu lòng Thạch Mãnh đã mang thiên hạ thì đương nhiên không muốn trở thành kẻ tội đồ như thế.
Có điều con trưởng của ông ta cố tình lại là Thạch Mẫn, còn Thạch Khoát chỉ là con thứ.
Thạch Mãnh thích con trưởng vì đứa nhỏ kia giống hệt mình, nhưng Dữu thị là mẹ, ba đứa con trai đứa nào cũng là thịt trong lòng.
Tuy con thứ từ nhỏ sớm thông tuệ lại không thân cận với mọi người nên ít được yêu thích nhưng vẫn là con bà.
Bà biết nếu Thạch Khoát đã mượn chuyện đón dâu để xé rách mặt thì ắt hắn có điều yêu cầu.
“A Khoát cầu cái gì?” Dữu thị đổi đề tài.
“Chỉ cầu ta không bất công.”
Dưới ánh đèn Thạch Mãnh nắm chặt tay, khớp xương răng rắc, “Hắn chỉ cầu ta không bất công.”
“Ông làm được không?” Dữu thị giống như người đứng trên đài cao hướng dẫn từng bước.
Lòng Thạch Mãnh run lên.
Thạch Mẫn vốn đã gian nan, nếu ông ta cũng buông tay đứng nhìn thì chỉ sợ đứa con trưởng này không bước nổi! Ông ta thích đứa con trưởng này… và không thích Thạch Khoát, từ nhỏ đã không thích! Thạch Khoát không hợp với Thạch gia! Thạch gia cần đánh được thiên hạ từ trên lưng ngựa, bọn họ không giống đám sĩ tộc tô vàng nạm ngọc bên ngoài nhưng bên trong thối rữa kia!
Không giống nhau!
Ông ta không thích sĩ tộc! Bọn họ và sĩ tộc không giống nhau!
Thạch Mãnh há miệng rồi lại khép, nói cực kỳ gian nan, “Từ đây ta sẽ không kiềm chế Thạch Khoát… Đây là điểm giới hạn của ta rồi.” Ông ta nhắm mắt, sau đó lại đột ngột mở ra, “Chúng ta còn phải chọn cho A Mẫn một cô dâu xuất thân nhà cao cửa rộng, tốt nhất là có quan hệ với vợ của Thạch Khoát.”
Đây là bảo mệnh cho Thạch Mẫn…
Dữu thị khẽ vỗ lưng Thạch Mãnh ôn nhu nói, “Ông nghĩ nhiều rồi.”
Tánh mạng ư? Thứ Thạch Khoát muốn trước nay đều không phải tính mạng của Thạch Mẫn.
Chỉ cần Thạch Mẫn không ngáng đường, và Thạch Mãnh không làm quá mức thì Thạch Khoát căn bản không thèm để ý đến anh trai mình đang làm cái gì —— lấy tâm trí của Thạch Mẫn thì hắn đại khái cũng không gây được họa, càng không thể tổn thương tới Thạch Khoát, như thế anh em tự nhiên có thể hòa thuận vui vẻ.
Trong phòng có hai cái bình cắm hoa đỗ quyên, màu sắc chói lọi lóe lên dưới ánh đèn dầu.
Qua một lúc lâu Thạch Mãnh mới “ừ” một tiếng sau đó lại đột nhiên nói, “Bà nói A Kiều có chịu gả cho Mông Thác không? Không, không, không.
Bà nói Lục Trường Anh có chịu gả A Kiều cho Mông Thác không? Ta dám ra chiêu này bức A Kiều gả cho Thạch Mẫn là vì ta nắm chắc có thể để Bình thành Lục thị có được một vị Hoàng Hậu, coi như Lục gia chiếm lợi lớn.
Nhưng thân phận của Mông Thác thật sự quá thấp…” Thạch Mãnh nhíu mày, đột nhiên nhớ tới mấy câu Thạch Khoát nói, “… A Khoát nói Mông Thác muốn cưới, và chỉ có Mông Thác tới cưới thì Lục Trường Anh mới có thể cho phép.”
Thạch Mãnh híp mắt sau đó lại mở bừng, giống như một con sói nhìn thấy con mồi.
“A Kiều là được Mông Thác cứu đúng không?” Thạch Mãnh lập tức cao giọng hỏi.
Trong vững vàng người ta lại có thể nghe ra chút sốt ruột, “Cũng là tên nhãi kia đưa A Kiều một đường tới Bình thành đúng không? Thiếu nữ 15, 16 tuổi cùng thiếu niên trầm mặc anh dũng sớm chiều ở chung lại có thêm ân cứu mạng thì dù dòng dõi chênh lệch cũng chẳng đáng nhắc tới…” Thạch Mãnh lập tức than dài, “Mẹ nó! Nếu lúc ấy phái Thạch Mẫn đi thì con mẹ nó làm gì có chuyện của Mông Thác nữa!”
Ông ta tính đi tính lại nhưng không tính đến chuyện người ta có thể nảy sinh tình cảm, đó là thứ chẳng ai có thể khống chế!
Thạch Mãnh hối hận cực kỳ, tay đấm đấm giường đất mắng, “Con mẹ nó, ta lại chưa bao giờ coi A Kiều như một tiểu cô nương bình thường!”
Ai mà biết Lục Trường Đình lại không duyên không cớ thích tên ngốc Mông Thác kia! Phải, ông ta cũng thực coi trọng đứa cháu ngoại này.
Mông Thác có bản lĩnh, võ công và lòng dạ thượng thừa, mà quan trọng nhất là hắn chịu được khổ, nhẫn nhịn và quật cường.
Quả thực đứa cháu này có vài phần của ông ta năm đó.
Nhưng chỉ cần Lục Trường Đình sớm nói nàng thích người như vậy thì Thạch gia thiếu gì, đều cho nàng chọn còn không được hả?!
À! Chẳng lẽ nàng ta coi trọng diện mạo của Mông Thác sao? Nhưng nếu nói tới diện mạo thì ba đứa con của ông ta có đứa nào kém Mông Thác đâu?!
Nếu biết trước chỉ cần cái mặt đẹp thì ông ta hẳn đã có thể tính kế với Lục Trường Anh!
Theo bản tính của Lục Trường Anh thì chỉ cần Lục Trường Đình nói muốn gả cho ai hắn sẽ đồng ý ngay.
Mẹ nó, rõ ràng chỉ cần cái mặt là có thể giải quyết được vấn đề thế mà ông ta lại một hai phải dựa vào đầu óc!
Dữu thị thì nghe một chút là đã hiểu, bà ta cười to sau đó nhỏ giọng nói, “Con trai không cưới được nhưng cháu ngoại trai cưới được cũng là việc vui.
Chúng ta làm cho tốt, hạ mình một chút, đây là cơ hội để mấy đứa con trai của chúng ta kéo quan hệ với đám thế gia.
Hi hi, Thạch gia chịu thiệt thì thiệt, đã làm tới bước này thì cũng đừng để A Thác cho rằng ông sinh oán hận với nó, như thế sẽ không ổn.
A Thác một là đại tướng, hai là thân thích, so với trói tay chân hắn thì chúng ta nên nhân cơ hội này thuận theo, coi như được cái ân tình.”
Dữu thị dừng lại một chút sau đó vỗ vỗ đầu vai Thạch Mãnh nói, “Vợ của Mông Thác là đích trưởng nữ của Lục gia thì hôn sự của A Mẫn và A Khoát chỉ có thể càng tốt hơn.”
Làm vợ chồng 20 năm nên Dữu thị đương nhiên biết điểm mấu chốt của Thạch Mãnh, và biết phải gãi chỗ nào.
Vừa nghe bà ta nói thế Thạch Mãnh đã lập tức sáng mắt.
Ông ta nghĩ nghĩ rồi mới nói, “Bà đoán xem nếu Lục Trường Anh đã biết về chuyện này vậy giả sử ngày ấy A Mẫn tới Bình thành … Lục gia sẽ làm sao?”
Đại khái là sẽ xé rách mặt.
Dữu thị không nhìn thấu Lục Trường Anh nhưng bà ta tin vì hai đứa em gái hắn sẽ làm tất cả.
“Ta sẽ gả Lục Trường Khánh qua.”
Trong Quang Đức Đường ở Bình thành, Vô Tự Trai vô cùng yên tĩnh, trên hành lang có hai người một thấp một cao đang gõ guốc gỗ chậm rãi đi tới Vinh Hi Viện.
Lục Trường Anh ôn hòa giải thích nghi hoặc cho em gái mình, “Làm bất cứ chuyện gì cũng phải có mấy kế hoạch.
Nếu không có Mông Thác, nếu Thạch Khoát không ra tay, nếu Thạch Mẫn không ngu xuẩn đến mức ấy thì sự tình sẽ không phải như hôm nay.
Nếu Thạch gia đổi thành người khác tới, dùng cái nhẫn ban chỉ kia muốn cầu cưới đích trưởng nữ của Lục gia thì ta sẽ cho hắn được như nguyện —— muội nói xem Lục Trường Khánh có phải đích trưởng nữ của Lục gia hay không?”
Phải, là đích trưởng nữ của nhị phòng Lục gia.
Đây đúng là hợp tình hợp lý chơi xấu.